Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 386: Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:14
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù Lâm Doanh Doanh yêu thương nhóc con của mình, nhưng bởi vì hooc môn, tính tình của mẹ Lâm cũng không ổn định như vậy, có lúc thấy nhóc con thật đẹp, có lúc lại cảm thấy nhóc con thật xấu xí, sau này chắc chắn không tìm được bạn gái.

Có lúc hận không thể đem tất cả tâm tư dành cho bé, có lúc lại cảm thấy vật nhỏ này là tới để đòi nợ, không để cho cô ăn ngon miệng mà.

Cũng may mấy người mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Sơn chuyên tâm chăm sóc cô, ngoại trừ do chút tâm tư nhỏ cô quậy ra, thì cũng tuyệt đối không có buồn phiền sau sinh gì hết.

Mà nhà có nhóc con, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng hiểu chuyện hơn nhiều, tan học không còn điệu bộ xông pha khói lửa khắp chín châu nữa mà rón ra rón rén vào nhà, nói chuyện nhẹ nhàng, lấy đồ ăn cũng nâng lên nhẹ nhàng, đặt xuống nhẹ nhàng, đóng cửa cũng không ầm ầm nữa.

Sau khi Hoắc Thanh Hạnh tan trường liền chạy về nhà, vội vàng về nhà ôm cháu, rồi hát cho cháu nghe.

Có người nhà giúp đỡ chăm con, Lâm Doanh Doanh ngoại trừ cho con b.ú sữa và ăn cơm không tiếp có mùi vị ra thì những thứ khác lại thoải mái hơn.

Trong nháy mắt tới tháng đông chí. Qua hai ngày nữa thì nhóc con Mạch Đậu tròn một trăm ngày, vào lúc này mọi người cũng nghỉ ở nhà vào mùa đông, cũng có thời gian náo nhiệt. Mấy người Triệu Hồng Ni Nhi nói muốn chuẩn bị tổ chức cho nhóc con tiệc mừng tròn một trăm ngày, cùng nhau náo nhiệt một chút.

Mẹ Hoắc muốn, nhưng bà không tự chủ trương, hỏi trước với Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn một chút. Hoắc Thanh Sơn đương nhiên nghe theo Lâm Doanh Doanh, Lâm Doanh Doanh chỉ cần không thấy phiền phức là được, vì vậy chuyện này đã được quyết định.

Ngày thứ năm của tháng đông chí thời tiết quang đãng, ánh nắng vừa vặn, bầu trời cũng xanh thẳm, ngoại trừ thời tiết khô lạnh thì không có khuyết điểm nào khác.

Mẹ Hoắc quyết định gói sủi cảo nhân thịt heo và cải trắng, hầm thêm một nồi nấm đông cô và gà mái. Nấm đông cô này là bà và con dâu hái trên núi, còn hái được rất nhiều nấm hạt phỉ, nấm mùa thu, mộc nhĩ, cho dù là xào hay chưng ăn đều đặc biệt ngon.

Người khác làm việc, Lâm Doanh Doanh thì ngồi trên giường pha trò cùng nhóc con.

Bé thức dậy vừa mới uống sữa, vào lúc này đang rất hoạt bát, đôi mắt to đen nhánh, lanh lợi không ngừng quan sát, cũng không biết tại sao chân mày luôn hơi nhíu lên, tỏ ra có chút nghiêm túc, không vui vẻ như những đứa bé khác.

“Con nói con á, còn nhỏ tuổi còn như vậy, đợi tới lúc trưởng thành thì sẽ ra sao đây?”

Cô Lâm đang dạy dỗ con nít, Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài trở về, còn mang theo mấy bọc đồ do thôn Hoắc Gia gửi tới, còn có từ thủ đô gửi tới.

Bây giờ mẹ Hoắc và các em đến đây, những người lao động khỏe mạnh trong gia đình kiếm được không ít tiền lương và khẩu phần lương thực, bọn họ đã tìm cách để chuẩn bị mấy thứ đồ tốt gửi cho Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn đã nói rồi, ở nông trường không thiếu thứ gì, để bọn họ không gửi nữa, cước phí bưu điện đắt biết bao nhiêu. Nhưng bọn họ vẫn gửi tới, lần này không phải ăn, chủ yếu là bông vải và vải bông, nhà có trẻ con, người trưởng thành còn nhiều hơn, bông vải và vải bông đều rất quý giá, bởi vì quần áo mùa đông, chăn mùa đông đều cần thứ này.

Cha Lâm và mẹ Lâm không phải gửi tới, mà là nhờ người khác mang hộ, mấy tấm da sói dùng tốt để cho bọn họ làm các loại đệm. Chủ yếu là làm đệm lót bên dưới cho nhóc con, như vậy sẽ không thấm nước, nước tiểu cũng không đến nổi làm ướt chăn nệm.

Ông bà ngoại và cậu út gửi tới quần áo nhỏ xinh đẹp cho nhóc con, đều là may từ vải bông tốt nhất, còn gửi cho Lâm Doanh Doanh áo choàng lớn dệt từ lông cừu, tất cả đều là những món đồ vô cùng thực tế.

Lâm Doanh Doanh chọn mấy món quần áo nhỏ đẹp mắt rồi cùng Hoắc Thanh Hạnh thay cho nhóc con, diện đồ xong nhóc con càng giống như một quả cầu tròn, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn nghiêm túc, khiến cho người khác không khỏi buồn cười.

Đợi mọi người gần như đông đủ, mẹ Hoắc liền mở tiệc.

Lâm Doanh Doanh quấn áo choàng lớn, ôm nhóc con Mạch Đậu vào trong n.g.ự.c nhỏ của cô, để cho Thanh Hạnh ăn cơm trước. Cô vào nhà nhìn một cái, hỏi: “Sao anh Đinh lại chậm chạp như vậy nhỉ? Nhờ anh ta đi đón mẹ nuôi một chút, mà đến bây giờ vẫn chưa tới nữa.”

Quân y Văn thường xuyên đến thăm Mạch Đậu, thường xuyên qua lại nên nhận là mẹ nuôi, tình cảm rất tốt.

Hoắc Thanh Sơn: “Để anh đi xem một chút.”

Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng còi xe Jeep của anh Đinh, anh ta và Văn Thiến tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Mẹ nuôi tới rồi!”

Văn Thiến quấn áo choàng dài của quân đội, lạnh cóng chạy chầm chậm vào trong nhà, vội vàng giậm chân ở phòng bếp, cởi áo choàng dài của quân đội ra.

Cô ấy nhờ người may cho bé nón đầu hổ và giày đầu hổ, lúc này bé chưa thể đội được, chờ sang năm có thể ra ngoài thì có thể đội vừa.

Cô ấy nhẹ nhàng nâng cánh tay nhỏ mập mạp của nhóc con hôn một cái, nhìn chân mày hơi nhăn của nhóc con, cười nói: “Xin lỗi lãnh đạo, làm phiền ngài nhé.”

Nhóc con lập tức a lên một tiếng rồi toét miệng cười lên, lập tức so với hình tượng ông cụ non nghiêm túc bình thường thì cứ như hai đứa nhỏ khác nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu lập tức trở nên sinh động, tươi tắn, trở thành một bé con xinh như tạc, da mịn như ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-386-ngoai-truyen.html.]

Văn Thiến ngạc nhiên nói: “Đứa bé này cũng giỏi thật đấy!” Cô ấy đưa tay qua bế lấy bé: “Mẹ nuôi bế một cái nhé.”

Lâm Doanh Doanh lập tức giao cho cô ấy: “Hơi nặng đó, tôi bế mới mấy phút mà không cử động được luôn.”

Cho tới bây giờ, chỉ có người khác bế cô, có khi nào mà cô bế người khác đâu.

Mới ba tháng mà đứa bé này đã từ một con khỉ nhỏ da khô, nhẹ bẫng lớn thành một cán bộ nhỏ mập mạp với vẻ mặt nghiêm túc.

Biểu cảm này, thật sự còn giống với cán bộ hơn cha của bé, không chê đâu được.

Văn Thiến bế bé đi vào cho mấy người đàn ông nhìn một chút. Mấy người đàn ông uống rượu ở trong phòng, bởi vì Lâm Doanh Doanh nên từ bọn họ đến gia đình Hoắc Thanh Sơn đã không còn hút t.h.u.ố.c lá từ lâu. Văn Thiến còn nói đùa rằng Lâm Doanh Doanh khiến cho bọn họ sống thọ thêm mấy năm nữa.

Doanh trưởng số ba cười dài nói: “Ngoại trừ anh Đinh không có con thì chúng tôi cũng chịu thua, con nhà ai mà lại đẹp trai như vậy đâu.”

Anh Đinh cười nói: “Không được, tôi không thể nhìn đứa bé này, nhìn bé thì tôi liền muốn cúi chào, sao có thể nghiêm túc như vậy chứ?”

Nhóc con Mạch Đậu lại a a a.

Anh Đinh: “Vâng, thủ trưởng cứ để chúng tôi làm cho, chứ đừng có khua môi múa mép nữa.”

Hoắc Thanh Sơn: “Còn nói bậy nữa, ngày mai sẽ cho anh làm nhân viên phục vụ cho bé đó.”

Anh Đinh bị dọa sợ phải nhanh chóng cạn một chung rượu.

Lâm Doanh Doanh bế con lại để cho Văn Thiến ăn cơm, Văn Thiến vẫn có chút yêu thích không muốn buông tay.

Lâm Doanh Doanh ôm nhóc con đến ngồi bên cạnh Hoắc Thanh Sơn, anh thuận tay ôm lấy bé, một cánh tay bế bé, vừa thuần thục vừa vững vàng, khiến cho mấy người đàn ông và chị dâu cũng khen không ngớt.

Mẹ Hoắc lại bưng tới một nồi canh rong biển để cho bọn họ cứ ăn uống, cũng không xấu hổ.

Bà nhìn về phía Văn Thiến và anh Đinh, cười nói: “Quân y Văn, Quang Vinh ơi, hai cháu khi nào thì tính chuyện vậy?”

Câu hỏi vừa nói ra thì bên trong căn phòng yên tĩnh ngay lập tức, sau đó mọi người cố tỏ ra đang ăn uống nên không biết gì, chỉ có biểu cảm của hai người anh Đinh và Văn Thiến có chút mất tự nhiên.

Lâm Doanh Doanh biết quan hệ kia của hai người họ, cho nên hôm nay cố ý để anh Đinh đi đón Văn Thiến.

Năm ngoái sau khi bọn họ quen biết nhau, anh Đinh có ý muốn theo đuổi Văn Thiến, sau hai tháng thì tiến triển cũng không tệ, vốn là khi thời tiết ấm áp thì sẽ có chuyện vui.

Ai biết được tháng tư năm nay, đột nhiên dáng vẻ anh ta trông rất buồn, ngược lại giống như bị thất tình, Lâm Doanh Doanh hỏi nhiều lần, để Hoắc Thanh Sơn chuốc say anh Đinh mới hỏi ra, anh ta cho rằng Văn Thiến có hôn phu rồi, tự tưởng tượng rồi ngược bản thân!

Thật sự ngu xuẩn đỉnh cao mà!

Sau khi hiểu lầm được xóa bỏ, Lâm Doanh Doanh vốn tưởng rằng cô có thể uống rượu cảm ơn làm mối, nhưng Hứa Trác Nhiên lại nhúng một chân vào.

Có một lần anh Đinh đến nông trường nơi Văn Thiến làm việc, Hứa Trác Nhiên và bạn đi chung xe với anh ta, kết quả khiến người đoàn văn công ở nông trường hiểu lầm hai người họ là người yêu. Anh Đinh không biết, Hứa Trác Nhiên giả bộ không biết cũng không làm rõ, kết quả là bị bạn của Văn Thiến nhìn thấy, khiến Văn Thiến có chút hời hợt với anh Đinh.

Anh Đinh không biết chuyện gì, rồi nhờ Lâm Doanh Doanh hòa giải một chút, sau khi nói rõ ràng nhưng Văn Thiến vẫn không nhiệt tình với anh Đinh như trước nữa.

Từ lúc đó cho tới bây giờ, anh Đinh hy vọng Lâm Doanh Doanh có thể giúp đỡ một chút, nhìn xem rốt cuộc tại sao Văn Thiến không thân thiết với anh ta.

Hai người bọn họ đều là bạn của Lâm Doanh Doanh, Lâm Doanh Doanh cũng tin tưởng nhân phẩm của bọn họ, biết bọn họ đều có cảm tình dành cho nhau, cho nên cũng muốn giúp một lần.

Thừa dịp tiệc mừng một trăm ngày của nhóc con, khiến bọn họ làm rõ.

Mẹ Hoắc đánh trận đầu tiên, Lâm Doanh Doanh nhân cơ hội nói: “Anh Đinh, nếu như anh còn kéo dài nữa thì không phúc hậu đâu. Nhiều lần tôi hỏi anh, anh đều nói nhanh thôi, kết quả thì việc này cũng trôi qua nửa năm rồi. Hay là anh không muốn chịu trách nhiệm vậy.”

Anh Đinh có chút không biết nước cờ của Lâm Doanh Doanh, anh ta nói: “Tôi, tôi không chịu trách nhiệm khi nào, tôi, tôi bằng lòng chịu trách nhiệm mà. Người ta…”

Người ta không cho cơ hội mà.

Loading...