Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 385: HOÀN CHÍNH VĂN
Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:12
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Thanh Sơn: “Muốn viết cái gì, anh viết cho.”
Từ sau khi sinh đứa nhỏ, Lâm Doanh Doanh liền nói muốn viết nhật ký nuôi con, nhưng mà cô lười vậy sao có thể tự viết chứ!
Vì vậy phần lớn nội dung quyển nhật ký nuôi con này đều do Hoắc Thanh Sơn viết, tiếp đó Hoắc Thanh Hạnh, sau đó còn có Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân viết.
Nét chữ của mẹ Lâm lại chỉ ở mấy chữ mở đầu.
Lâm Doanh Doanh nằm trên giường đất lâu vậy cũng không dễ chịu, xuống giường đất hoạt động một chút, đưa quyển tập và bút cho Hoắc Thanh Sơn.
Cô chống hông, mang dép đi tới: “Em nói anh viết nha.”
Hoắc Thanh Sơn gật đầu, giống như học sinh tiểu học vậy: “Vâng, mời lãnh đạo nói.”
Lâm Doanh Doanh: “Tôi, Hoắc Mạch Đậu, từng có tên là Hoắc Đại Tráng, nợ mẹ mười tháng mang thai, một tháng nôn nghén, một vài lần đạp bụng, một vài lần co thắt giả, một vài lần đau bụng, một vài tháng đi tiểu nhiều, mấy tháng ăn đồ ăn không có vị…”
Hoắc Thanh Sơn nắm bút, nhìn cô vợ nhỏ của mình sau sinh chẳng những không xuống sắc mà càng sáng sủa, xinh đẹp, dịu dàng hơn, trong phút chốc không biết xuống bút làm sao.
Lâm Doanh Doanh giục anh: “Anh nhanh lên nào.”
Hoắc Thanh Sơn liền dựa theo mà viết.
Sau khi viết xong, Lâm Doanh Doanh kiểm tra lại một chút, lại để cho anh bổ sung thêm vài thứ: “Nếu như không nghe lời mẹ Lâm Doanh Doanh thì sẽ tùy cho mẹ xử trí, muốn đánh muốn phạt gì thì cũng không oán trách một câu.”
Hoắc Thanh Sơn vốn là người không thích cười, khóe miệng cũng cong lên tới không đè xuống được.
Lâm Doanh Doanh kiểm tra không có sai, đi lấy mực đóng dấu, sau đó nhấc chân của nhóc con lên ấn lên trên mực, “Cạch” liền ịn một dấu chân lên.
Dấu chân gần như bao phủ lên trên tất cả chữ, tuyệt đối có hiệu lực.
Nhóc con trợn đôi mắt to đen lúng liếng nhìn, mặt cực kỳ ngốc manh và vô tội, còn toét miệng lộ ra hàm răng không có cây răng nào.
Lâm Doanh Doanh hôn lên mặt bé một cái: “Sau này nếu nhóc con con có đồ ăn ngon mà dám ăn một mình không nhớ tới mẹ thì xem mẹ có đánh m.ô.n.g con không.”
Hoắc Thanh Sơn tựa lưng lên tường, trong phòng bếp yên tĩnh, chắc là mấy người mẹ Hoắc đi ra ngoài rồi, phải đến giờ cơm tối mới có thể trở về. Chân dài anh vừa đặt xuống đất, sải bước đến bên cạnh Lâm Doanh Doanh, trực tiếp ôm lấy cô.
Lâm Doanh Doanh đang giáo huấn, tẩy não nhóc con, bất ngờ không kịp đề phòng mà bị ôm đặt lên trên tủ bên cạnh, cô bị dọa lập tức nắm lấy bả vai anh.
Không đợi cô nói chuyện thì nụ hôn anh đã đáp xuống rồi. Không có dịu dàng và thân mật như trước, lần này anh vừa gấp gáp lại bá đạo, mang theo mười phần cảm giác xâm lược.
Lâm Doanh Doanh lập tức mềm nhũn ra, giọng cũng khe khẽ đi.
Anh vùi đầu vào trong gáy cô hôn một cái, cuối cùng ôm chặt lấy cô.
Lâm Doanh Doanh cắn lỗ tay anh, chọc cười anh: “Có muốn em giúp anh một tay không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-385-hoan-chinh-van.html.]
Giọng Hoắc Thanh Sơn khàn cực: “Không muốn.”
Ôm một lúc, Lâm Doanh Doanh ui chao một tiếng, đẩy đẩy Hoắc Thanh Sơn: “Nhanh lên chút nào, em cho đứa nhỏ b.ú sữa nữa.”
Bị anh làm như vậy, cô liền căng ra, một chốc đã làm ước quần áo rồi.
Nhìn cô cho nhóc con b.ú sữa, ánh mắt của anh đỏ lên, lỗ tai cũng đỏ lên. Hoắc Thanh Sơn xịt lại gần muốn trêu con trai một chút, nhóc con lập tức hộ thực mà ấn giữ cái còn lại.
Hoắc Thanh Sơn: “..”
Trước kia Lâm Doanh Doanh sợ có con rồi anh quá yêu con mà lạnh nhạt với côn, vào lúc này anh vậy mà có hơi chua.
Nếu như con gái thì còn tốt, nhưng mà vật nhỏ này lại là con trai đó, ở đây b.ú sữa của vợ anh.
Anh phải ghi sổ lại mới được!
Hoắc Thanh Sơn tính ghi lại một mục còn ghi rõ hơn cả Lâm Doanh Doanh, viết lại rồi đem cả dấu tay lẫn dấu chân của con trai ấn lên, tuyệt đối không thể chối cãi được.
Nhớ tới Lương Chí Quốc có nói, phụ nữ sau khi có con, khó tránh khỏi sẽ càng ngày càng không quan tâm đến người đàn ông, càng lúc càng lạnh nhạt, trong lòng, trong mắt đều là con, Hoắc Thanh Sơn dọa dọa đến run trong lòng.
Xem ra, trong thời gian ngắn không thể nghĩ tới đứa nhỏ khác, vừa khiến cục cưng chịu khổ mà còn ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Chờ Lâm Doanh Doanh đút hết cho nhóc con một bên sữa, cô đã mệt đến tay cũng đau.
Hoắc Thanh Sơn đưa tay bế đứa nhỏ giúp cô: “Vẫn nên nằm xuống đi. Bác sĩ nói em không thể ngồi ôm con lâu, sẽ bị đau eo.”’
Lâm Doanh Doanh nghe lời, nằm gối lên chăn, Hoắc Thanh Sơn liền đặt nhóc con Mạch Đậu bên cạnh cô.
Anh cũng thuận thế nằm xuống, dựa đầu vào đầu với Lâm Doanh Doanh, anh gối lên cánh tay phải của mình, tay trái nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lâm Doanh Doanh.
Nhóc con Mạch Đậu được ăn cuối cùng cũng đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, đầu ngủ của bé cũng tựa lên trên n.g.ự.c mềm mại, thơm nức của Lâm Doanh Doanh, chân đá lên n.g.ự.c Hoắc Thanh Sơn, thoạt nhìn là một tư thế cực kỳ thoải mái.
Hoắc Thanh Sơn sửa sang vạt áo của Lâm Doanh Doanh lại, sau đó hôn lên trán cô.
Buổi trưa Lâm Doanh Doanh đã ngủ rồi, vào lúc này cô cũng không buồn ngủ, chỉ vậy mà đầu tựa đầu với Hoắc Thanh Sơn.
Cô cảm thấy yên bình trước đó chưa từng có, nhớ lại mười hai năm của cô, ngoại trừ trước kia vì bị bệnh lạ mà phiền não, khổ sở, những cái khác vẫn thuận buồm xuôi gió. Đến khi gặp Hoắc Thanh Sơn, cuộc sống hạnh phúc nhỏ bé của cô càng cao hơn trước, mà bây giờ thì đã hoàn toàn viên mãn.
Cô cười một cái thật xinh đẹp với Hoắc Thanh Sơn, giọng nói vui vẻ mà lười biếng: “Anh Thanh Sơn, em yêu anh.”
Hoắc Thanh Sơn mở mắt ra, trong đôi mắt đen tràn đầy vẻ dịu dàng, anh giơ tay lên vuốt ve gò má của cô, dịu dàng hôn lấy cô.
Anh cảm giác tình yêu ấm áp và hạnh phúc như một con sông lớn mênh mông, chậm rãi chảy ra từ trong đáy lòng, tràn qua cô và đứa nhỏ, kéo dài tới tương lai vô tận.
Dù là thời gian trôi tới đâu, thì tình yêu của anh vẫn theo đến đó, không rời không bỏ, gắn bó và đùm bọc nhau.
Cục cưng, anh cũng yêu em, từ giây phút anh yêu em, càng lúc càng đậm sâu hơn, mãi mãi không bao giờ ngừng.