Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 384
Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:09
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cũng chỉ là quá nghiện đặt tên cho cháu ngoại, có gọi là Kiến Thiết hay Vệ Quốc không cũng được, dù sao thì Táo Mầm và Bông Vải của ông cũng không có để cho đặt tên đâu.
Mẹ Lâm: “Thanh Sơn à tụi con tự nhìn mà làm đi, chuyện đặt tên này là chuyện cả đời đó, không thể để tương lai đứa nhỏ oán trách mình được.”
Bà thấy cha Lâm còn muốn dây dưa, liền vội vàng kêu ông cúp máy, Hoắc Thanh Sơn người ta còn phải đi gọi cho người khác đó.
Hoắc Thanh Sơn cúp máy cười một tiếng, lại gọi qua cho ông ngoại, bà ngoại, vào lúc này cậu út không có ở nhà.
Tuy nhiên bọn họ cũng giống cha Lâm vậy, cũng đã đặt sẵn tên rồi.
Bà ngoại: “Tụi bà bàn rồi, gọi là Tráng Tráng và Khang Khang cũng rất được.”
Hoắc Thanh Sơn vui vẻ nói: “Ông bà à, chúng mình nghĩ cùng một cái rồi.”
Hai cụ già liền ha ha mà cười: “Vậy thì gọi là cái này?”
Nào có biết, ông ngoại bà ngoại người ta tỉ mỉ, tri kỷ biết bao nhiêu, lúc đầu khi gặp nhau ở thủ đâu, trong lúc vô tình nhắc tới chuyện đặt tên, cụ đã nghe ra từ trong lời anh nếu mà đặt tên cho bé thì tám mươi phần trăm sẽ gọi là Tráng Tráng với Khang Khang rồi.
Hoắc Thanh Sơn: “Xin ông bà và cậu út đặt tên chính thức, nhũ danh gọi là Mạch Đậu.” Anh nói lại ý của cha Lâm một lần.
Bà ngoại: “Mạch Đậu được, thằng nhóc Lâm muốn đặt tên cho đứa nhỏ không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi.”
Còn tên chính thức thì không thể qua loa được, ông ngoại nói: “Tên chính không cần vội, chờ lúc đứa nhỏ ba bốn tuổi đi học thì đặt cũng được.”
Hoắc Thanh Sơn đồng ý, trò chuyện với hai cụ một hồi, sao đó lại gọi điện thoại báo tin mừng cho anh cả, anh hai Lâm.
Đương nhiên bên kia cũng rất là vui.
Lúc này anh cả liền nói muốn để cho đội vận chuyển mang tới mấy trăm ký chân giò hun khói đặc sản địa phương tới, Hoắc Thanh Sơn bị dọa, vội vàng ngăn lại.
Từ đầu phía Nam chuyển sang đầu phía Bắc, cực lắm đó.
Anh hai thì trực tiếp hơn nhiều, nói muốn chuyển hai trăm đồng cho cháu ngoại của anh ấy, cũng bị Hoắc Thanh Sơn khéo léo từ chối, nói ở nông trường cũng không có thiếu, bảo bọn họ chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt là được rồi.
Cúp điện thoại, anh gửi điện báo cho thôn Hoắc Gia, nói bọn họ Lâm Doanh Doanh sinh một cậu nhóc, nặng ba ký ba, cao năm mươi xăng ti, nhũ danh được ông ngoại đặt là Mạch Đậu.
Buổi trưa Hoắc Thanh Sơn về nhà, Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hạnh đang ở nhà chọc nhóc con cười.
Anh kể lại chuyện gọi điện thoại.
Mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh nghe nói nhóc con gọi là Mạch Đậu, đều cảm thấy rất êm tai.
Lâm Doanh Doanh bĩu môi nhưng cười lên: “Còn không bằng gọi là Tráng Tráng nữa. Nhưng mà Mạch Đậu cũng không tệ, đậu rán nhỏ tròn vo, chắc chắn không bị đói rồi.”
Nhưng mà bạn nhỏ Mạch Đậu không hề thích tròn vo như cô nghĩ, ngược lại bé lại trợn Đôi mắt to mình lên nhìn, ấn đường còn hơi nhíu lại, dáng vẻ nghiêm túc lắm luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-384.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh: “Ôi ôi ôi, con không thích rồi!” Cô chọt nhóc con một chút: “Có phải con muốn gọi là Tráng Tráng không nè?”
Đôi mắt to của nhóc con đảo một chút, ánh mắt chuyển động rất linh hoạt.
Mẹ Hoắc cười nói: “Vậy gọi là Mạch Đậu đi, đến em trai của Mạch Đậu thì gọi là Tráng Tráng.”
Lâm Doanh Doanh cười lên ha hả: “Em gái bé gọi là Tráng Tráng không thú vị, em gái gọi là Tráng Tráng mới vui chứ.”
Mắt to của nhóc con hình như càng nghiêm túc hơn.
Lâm Doanh Doanh hết sức vui mừng mà ngã vào lồng n.g.ự.c của Hoắc Thanh Sơn, cô phát hiện vật nhỏ này thật sự quá khiến người ta thích thú đi, có lúc sẽ khiến người ta cảm thấy như bị bấm nút dừng lại vậy.
Sau đó nhóc con bị cô nhìn tới mệt, ngáp một cái, quả đ.ấ.m nhỏ nâng lên quẹt hai mắt, một giây đã ngủ.
Mười mấy ngày sau, da của nhóc con trở nên trắng nõn, hồng hào, giống như bánh bao trắng được hấp lên vậy, căng tròn, trắng nõn, không có nếp nhăn nào.
Lâm Doanh Doanh và mấy người Hoắc Thanh Hồ, Tạ Vân hô lên thật thần kỳ, giống như ảo thuật vậy, ngày nào cũng vậy.
Cô còn thích kéo Hoắc Thanh Sơn tới xem nhóc con lớn lên giống ai, nhìn tới nhìn lui cô đều thấy giống như được in ra từ Hoắc Thanh Sơn vậy, chính là một Hoắc Thanh Sơn bản mini.
Đáng lẽ ra đứa bé còn nhỏ như vậy sẽ không có sống mũi, nhưng mà nhóc con có, đoán là qua mấy tháng nữa là sẽ có một cái sóng mũi cao như cha rồi.
Hoắc Thanh Sơn cười nói: “Đều nói con nít mới sinh sẽ giống cha, sau khi lớn lên sẽ càng giống mẹ.”
Lâm Doanh Doanh lập tức nói: “Vậy vẫn nên giống anh đi. Một người đàn ông mà lớn lên giống em thì cũng không được. Xinh đẹp quá sẽ không được đâu ha.”
Hoắc Thanh Sơn không nhịn được hôn cô, anh thích dáng vẻ vợ tự tâng bốc bản thân.
Mẹ Hoắc bưng mì sợi canh gà đến: “Không nóng, vừa ăn.”
Mẹ Hoắc để cô ăn cơm đều ở nhiệt độ vừa phải, chỉ sợ Lâm Doanh Doanh gấp sẽ bị phỏng. Hơn nữa bà còn nấu canh gà, canh cá, canh giò heo cho Lâm Doanh Doanh, đều là được nấu xong rồi để một bên, vớt lớp mỡ thật dày phía trên đi, chỉ để cho Lâm Doanh Doanh phần canh suông phía dưới, như vậy thì sẽ không có dầu mỡ, cũng sẽ không nguy cơ bị tắc tuyến sữa.
Canh gà là canh gà ngon, tiếc là không có muối.
Canh thịt này không có muối nên khá là không hợp miệng.
Lâm Doanh Doanh cảm thấy bản thân cô hy sinh quá lớn, lông mi thật dài không kìm được mà run lên, vì bản thân mà rơi xuống hai giọt nước mắt tủi thân.
Hoắc Thanh Sơn thấy, lập tức ôm lấy cô, cầm lấy chén từ từ đút cô ăn, cũng nếm thử một miếng: “Thật sự ăn không ngon, cục cưng thật khổ quá đi.”
Lâm Doanh Doanh lập tức thoải mái một chút, trợn mắt nhìn nhóc con với đôi mắt long lanh đang ngoan ngoãn nằm trên giường đất, cô chọc chọc gương mặt mềm mềm của bé: “Con thấy mẹ con hy sinh vì con, có lớn không?”
Ăn xong nửa tô mỳ, uống một chén canh.
Lâm Doanh Doanh liền đi tìm bút và tập.