Cậu bé nghiêng đầu nói với Hoắc Thanh Sơn: “Doanh trưởng Hoắc, em có thể gọi nhóc con là em trai không. Em không muốn làm chú đâu.”
Làm chú là phải ngoan, phải hiểu chuyện, phải rộng lượng, cậu bé không muốn đâu, cậu bé được người khác cưng chiều như nhóc con á.
Hoắc Thanh Sơn: “…” Gần đây đứa bé này có chút không đúng lắm.
Anh quay đầu nhìn Lâm Doanh Doanh, để Lâm Doanh Doanh nhìn xem chút chuyện gì xảy ra rồi. Lâm Doanh Doanh lại bảo anh không cần để ý tới đâu, mặc Tạ Vân muốn làm gì, cũng không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng không có quan hệ m.á.u mủ thật sự, tất cả vai vế đều dựa vào cha mẹ trước đó mà kêu thôi.
Khi ăn sáng, Hoắc Thanh Sơn và bọn họ bàn bạc phải đi gửi điện báo, gọi điện báo tin mừng cho cha Lâm, mẹ Lam, ông ngoại, bà ngoại, cậu út, còn có mấy người anh cả và anh hai Lâm nữa.
Lâm Doanh Doanh rất muốn đi, lại bị người của cả nhà ngăn lại.
Hoắc Thanh Hồ: “Đừng nghĩ rằng chị là hiệu trưởng thì có thể không tuân thủ kỷ luật nha.”
Lâm Doanh Doanh: “Chị thấy em giống như giáo ủy vậy.”
Hoắc Thanh Hồ mặt cực kỳ ngầu: “Giáo ủy là gì chứ? Em là chú.” Cậu bé mới không có muốn làm anh trai giống tên nhóc ngốc Tạ Vân kia đâu.
Lâm Doanh Doanh: “…”
Ăn sáng xong, Hoắc Thanh Sơn đến doanh bộ gửi điện báo, gọi điện thoại báo tin mừng.
Mẹ Lâm cũng tính thời gian rồi, vừa nghe nói là Hoắc Thanh Sơn gọi điện thoại thì lập tức bảo người khác đưa qua, sau khi nghe máy thì liên tiếp hỏi thăm Lâm Doanh Doanh sao rồi.
Hoắc Thanh Sơn được hỏi gì thì trả lời đó, nói nhiều hơn cả trước kia, nhưng mẹ Lâm vẫn còn chưa thỏa mãn.
Lúc này Hoắc Thanh Sơn nghe thấy giọng oang oang của cha Lâm từ trong điện thoại.
Mẹ Lâm vội vàng dặn dò anh: “Một lát nữa cha con muốn đặt tên cho bé, con đến nói chuyện đi.”
Hoắc Thanh Sơn còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại thì đã nghe thấy giọng nói vang dội của cha Lâm, anh lập tức gọi một tiếng cha.
Cha Lâm: “Được, con gái yêu của cha với cháu trai tất cả đều ổn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-383.html.]
Hoắc Thanh Sơn lập tức mở chế độ báo cáo công việc, nói chuyện với mẹ Lâm là nói chuyện gia đình, còn với cha Lâm thì là báo cáo công việc, đâu ra đấy.
Cha Lâm cũng rất hưởng thụ, còn đưa ra câu hỏi chi tiết, vô cùng hài lòng với báo cáo của Hoắc Thanh Sơn, anh hiểu chuyện hơn hai đứa con trai đốn mạt của ông, còn biết cha già thích nghe gì.
Báo cáo xong, quả nhiên cha Lâm hỏi tên.
Hoắc Thanh Sơn vốn muốn nói gọi là Tráng Tráng, lời sắp đến mép thì đổi lại, để cho cha Lâm đặt tên.
Cha Lâm lập tức hào hứng, ông đang chờ, kể từ khi biết con gái yêu mang thai thì ông đã suy nghĩ, bây giờ đã có mấy chục tên rồi.
Từ lúc bẻ bắp đến đào khoai lang rồi hái đậu phộng vào tháng Tám, tên của nhóc con liền từ Bắp, Khoai Lang, Đậu Phộng rồi tới Đại Ngưu, Đại Lực, Đại Tráng, vân vân, chính xác có mấy chục cái tên.
Khi Hoắc Thanh Sơn gọi điện vào lúc này, trong đầu ông đột nhiên lóe lên linh quang: “Ở chỗ đó của tụi con bây giờ chỉ có thể trồng lúa mì với đậu nành, cha thấy để cho cháu trai nhỏ của cha giúp tụi con gắng sức hơn, thu được nhiều lúa mì với đậu, thế không bằng gọi là Mạch Đậu đi!”
Mẹ Lâm ở bên cạnh thì đầy vẻ ghét bỏ: “Còn không bằng ông gọi là Đậu Non đi.”
“Đậu Non nào có dễ nghe bằng Mạch Đậu? Còn phải thu nhiều lúa mì đó! Mạch phải ở phía trước!”
Hoắc Thanh Sơn cười nói: “Dạ, vậy gọi là Mạch Đậu.”
Qua thư, anh nhìn ra được cha Lâm vô cùng tiếc nuối khi con gái không gọi là Chồi Táo và Miên Hoa, có lẽ là muốn giành được quyền đặt tên cho con, cho nên anh liền giao cho ông đặt nhũ danh cho cháu ngoại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng mà đồng chí Lâm nhiệt tình dâng trào, làm sao chỉ có thể đặt nhũ danh được, tên chính thức cũng đã chuẩn bị xong.
“Tên chính thức đây, gọi là Hoắc Kiến Thiết, tụi con đang kiến thiết nông trường mới ở vùng hoang dã phương Bắc, cháu trai nhỏ của cha là hoang nhị đại, phải dũng cảm tiến lên, có tinh thần xây dựng khai thiên lập địa!”
Mẹ Lâm lập tức dập lại đầy chuẩn xác: “Tôi nói này lão Lâm, ông đặt nhũ danh là được rồi, còn tên chính tức thì để cho người khác phát huy đi. Ông đặt tên gì, Kiến Thiết? Ông biết ông đi ra ngoài gọi một tiếng Kiến Thiết, có bao nhiêu người cùng nhau đáp lại không hả?”
Quả nhiên bên ngoài liền vang lên hai tiếng: “Ở đây!”
Đồng chí lão Lâm lập tức nói: “À, vậy thì không gọi là Kiến Thiết, người tên Kiến Thiết đúng là hơi nhiều. Không có sao, tôi còn có dự vị, Vệ Quốc thì sao? Bảo vệ quốc gia. Nếu không thì gọi là Đằng Phi, đất nước sẽ phát triển nhanh!”
Ông sợ mẹ Lâm phản đối, lập tức nói: “Đây là do cha và mẹ mấy đứa lựa chọn kỹ lưỡng, dĩ nhiên, đặt tên gì thì tùy ý mấy đứa.”
Ha ha, đồng chí lão Lâm có thể khiêm tốn như thế sao? Bởi vì tên là do ông chuyên quyền độc đoán, mẹ Lâm hoàn toàn không đồng ý.