Buổi tối khi ngủ, mẹ Hoắc muốn để Hoắc Thanh Sơn đi ra phía sau ngủ, bà cho Hoắc Thanh Hạnh và Lâm Doanh Doanh ngủ chung trên giường đất để chăm sóc cho cô.
Hoắc Thanh Sơn từ chối: “Ban ngày mọi người đã lo cho Doanh Doanh và đứa nhỏ rồi, tối đến cứ để con lo cho.”
Văn Thiến nói sản phụ mới vừa sinh con, tâm trạng sẽ có hơi không được ổn định, cũng có thể sẽ khá khác người một ít, muốn được người nhà bao dung nhiều hơn. Điểm quan trọng nhất là, sản phụ sinh con rồi chồng phải quan tâm nhiều hơn, không thể sợ phiền hoặc sợ đứa nhỏ ồn ào mà tìm chỗ khác để nhàn hạ mà bỏ vợ một mình, để vợ tự đối mặt với con.
Từ nhỏ Lâm Doanh Doanh đã được nuông chìu, tính tình có hơi khó chiều hơn người khác một chút, Hoắc Thanh Sơn lại không yên tâm khi để cô cho mẹ Hoắc khi cô mới vừa sinh cục cưng.
Dù sao khi mà cô ra vẻ, cô không chỉ cần có người ở bên khi đang ăn uống, mà còn cần người ôm ôm, hôn hôn, sờ sờ, anh hiểu rõ nhu cầu nội tâm của cô hơn cả.
Mẹ Hoắc vẫn còn có chút bận tâm: “Con có thể lo à? Tối đến đứa nhỏ phải b.ú sữa mẹ, còn phải thay tã.”
Hoắc Thanh Sơn: “Con làm được.”
Mẹ Hoắc: “Bây giờ đứa nhỏ còn yếu ớt lắm, không thể đụng vào, tối ngủ cũng không thể đè lên nó.”
Hoắc Thanh Sơn: “Con rất đoàng hoàng.”
Anh ngủ đàng hoàng không biết bao nhiêu, ngược lại Lâm Doanh Doanh lại thích trở mình tới, lăn đi, không đàng hoàng chút nào, sau khi tới này anh sợ cô lăn xuống đất nên đều ôm cô vào trong n.g.ự.c để ngăn cô lại đó.
Thật ra thì cũng không phải Lâm Doanh Doanh ngủ không đàng hoàng mà là cô chỉ thích không đàng hoàng khi có anh ở nhà thôi, lúc anh không có ở nhà cô có thể yên lặng ngủ ở chỗ nhỏ cả một đêm.
Hoắc Thanh Sơn để Lâm Doanh Doanh ngủ bên trong, anh ngủ ở giữa, anh đặt nhóc con ở phía ngoài cùng, anh dùng một cái gối chắn lại giữa anh và nhóc con.
Nhóc con bây giờ sẽ không có trở mình, không cần lo bé sẽ té xuống.
Lâm Doanh Doanh còn nhìn một chút: “Có muốn đặt con vào tuốt bên trong không? Em sẽ không đè lên con đâu.”
Hoắc Thanh Sơn: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần quan tâm tới con đâu.”
Đặt vào bên trong thì chắc chắn cả đêm này Lâm Doanh Doanh sẽ không ngủ được rồi.
Lâm Doanh Doanh: “Vậy thì em đổi chỗ với con, em ngủ ở bên ngoài.” Cô vừa nói vừa muốn đứng dậy leo qua.
Hoắc Thanh Sơn trực tiếp ôm lấy em cô, kéo cô xuống, nhét lại vào trong chăn: “Anh sợ em ngã xuống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-382.html.]
Lâm Doanh Doanh: “Này, anh dám xem thường em!”
Hoắc Thanh Sơn liền hôn cô, hôn đến cả người cô mềm nhũn ra không còn sức để phản kháng nữa.
Khi cô sắp ngủ, cô còn chui người vào trong vòng tay của Hoắc Thanh Sơn, để Hoắc Thanh Sơn ôm cô, rất sợ anh sẽ bỏ cô lại mà xoay người qua chỗ khác ôm nhóc con.
Mà Hoắc Thanh Sơn vẫn luôn ôm cô, một giây cũng không buông ra, cô liền vui sướng hài lòng mà ngủ.
Quá nửa đêm Hoắc Thanh Sơn đứng dậy lau mồ hôi trên người cho Lâm Doanh Doanh trước, rồi thay tã cho nhóc con, ôm bé đút sữa cho bé một lần.
Khi cho con bú, Lâm Doanh Doanh cũng không có thức, cô nghiêng người ngủ, chờ đến khi nhóc con lại gần liền ôm bé theo bản năng, sau khi b.ú xong, cô trở mình, nhóc con thì tự đi sang chỗ khác, bớt rất nhiều chuyện.
Đợi sáng Lâm Doanh Doanh thức dậy, cô duỗi người, trước tiên đi giải quyết vấn đề cá nhân, rồi trở về dùng nước nóng lau chùi cơ thể một chút, thay một cái áo sơ mi mát mẻ, sạch sẽ, sau đó lại tiếp tục vùi mình trên giường đất.
Nhóc con còn đang ngủ, Hoắc Thanh Sơn đã thức rồi, anh không có ra ngoài tập thể dục buổi sáng giống ngày trước nữa, mà nghiêng người nằm ở đó nhìn cô.
Lâm Doanh Doanh hôn anh một cái, cười nói: “Anh không đi tập thể dục buổi sáng hả?”
Hoắc Thanh Sơn: “Anh hưởng ké vợ anh ở cữ đấy.” Anh giang hai cánh tay ôm lấy cô: “Có khó chịu ở đâu không?”
Lâm Doanh Doanh lắc đầu, không thoải mái thì chắc chắn có rồi, ví dụ như mồ hôi sau sinh, vẫn luôn nóng ran, rồi buồn nôn các kiểu, nhưng mà có Hoắc Thanh Sơn bận tới bận lui ở bên cạnh, cô liền dễ chịu lạ thường, không thấy bực dọc chút nào.
Nếu như mà cô ở nhà không thoải mái, lại còn phải chăm con, dù là không phải cô chăm mà là mẹ Hoắc chăm, mà Hoắc Thanh Sơn lại bận bịu ở bên ngoài, vậy thì cô cũng sẽ thấy không công bằng.
Dù sao thì cô cũng không có thấy được anh, dù anh đang bận hay rảnh thì cô vẫn sẽ thấy buồn bã và khó chịu.
Giờ anh ở đây, khiến cả người cô thấy cực kỳ vui vẻ.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân dậy sớm, đi ra ngoài chạy mấy vòng với đám Lương Đại Lực rồi trở về rửa tay, rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm.
Trước tiên tụi nó vào nhà chen chúc ở bên giường đất nhìn nhóc con.
Tạ Vân: “Em thấy bé không có cường tráng tí nào. Không thể đặt là Tráng Tráng được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hồ: “Em có chỗ nào giống mây không, vẫn gọi là Tạ Vân?”
Tạ Vân: “Vậy em cảm thấy có thể gọi bé là Trâu Trâu.”