Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 378
Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:35:09
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một cái túi vải thô rất to, được giặt giũ sạch sẽ và phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, bây giờ dùng để đựng phần tro gỗ đã có sẵn. Sau khi bỏ vào xong xuôi hết, bà ngậm chặt miệng lại mà xách cái túi đó vào nhà. Tiếp đến bà bảo Văn Thiến giúp bà lấy cái mền đặt xuống dưới phía bắc căn phòng, rồi trải tấm chiếu ra, trực tiếp để cái túi vải to đó.
Có cái này thì lúc sinh con, không đến nỗi làm giường đất bị dính toàn máu, rồi sau khi sinh xong thì sản phụ và đứa bé lại không có chỗ sạch mà nằm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà bảo Hoắc Thanh Sơn mau đỡ Lâm Doanh Doanh nằm xuống.
Cái túi vải lớn mềm mại, Lâm Doanh Doanh nằm lên cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cô cười nói: “Mẹ, mẹ may nó từ khi nào thế, sao con không thấy?”
Mẹ Hoắc giúp cô túm gọn mái tóc lại rồi buộc nó sang một bên, bà dịu dàng nói: “Doanh Doanh, con đừng sợ, mẹ đã chuẩn bị xong rồi, còn có quân y Văn ở đây, con sẽ thuận lợi thôi. Thai đầu tử cung giãn ra chậm, có thể sẽ tốn hơi nhiều sức một chút, nhưng mà con vẫn còn trẻ, sức khỏe tốt, đợi tử cung giãn ra là nhanh lắm, sẽ không đau đâu.”
Có mẹ Hoắc ở bên cạnh an ủi, đúng thật là Lâm Doanh Doanh không cảm thấy căng thẳng nữa.
Văn Thiến chỉ Hoắc Thanh Sơn đi tới phòng y tế mua hết toàn bộ dụng cụ tới đây, ngộ nhỡ đến lúc đó đầu của cục cưng lớn, nói không chừng là còn phải cắt một bên nào đó.
Hoắc Thanh Sơn nghe cô ấy nói cần mấy cái d.a.o mổ kia, thân thể cao lớn của anh lập tức trở nên cứng đờ, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.
Văn Thiến lên tiếng: “Ông lớn như anh có gì mà chưa từng thấy qua, cả người anh có sẹo mà, bây giờ lại sợ thế.” Cô ấy cũng sợ Hoắc Thanh Sơn suy nghĩ linh tinh nên vội nói: “Doanh trưởng Hoắc, vợ của anh vẫn khỏe, nhưng vẫn cần phải có dụng cụ để cắt cuống rốn đúng không? Chúng tôi không thể không có dụng cụ mà đỡ đẻ được.”
Hoắc Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, anh gật đầu một cái rồi xoay người đi ra ngoài, nhưng khi nghe thấy tiếng la kêu đau của Lâm Doanh Doanh ở trong phòng thì anh khẽ dừng bước chân. Anh thấy anh Đinh đang đứng ở cửa, nên bắt lại anh ta lại, nhờ anh ta đi tìm quân y Trần, tiện thể đem toàn bộ dụng cụ đến đây.
Còn toàn bộ dụng cụ bao gồm những gì thì bọn họ không biết, nhưng chắc chắn là quân y Trần biết.
Dù quân y Trần không phải là bác sĩ chuyên khoa sản, nhưng nhất định là anh ta hiểu rõ hơn so với bọn họ.
Anh Đinh lập tức chạy đi, kết quả là quân y Trần không có ở đó, thế nên anh ta lập tức mời một vị bác sĩ khác có kinh nghiệm đỡ đẻ tới, ngoài ra còn xách hai cái cặp, bên trong là kìm đỡ đẻ, nước khử trùng, d.a.o và kéo phẫu thuật, chỉ khâu, tất cả dụng cụ đều có đủ.
Ở nhà, mẹ Hoắc bật bếp lò lên, trong nồi nhôm đã được rửa sạch vẫn luôn có nước sôi, cái ấm đun ở bên kia cũng có nước sôi, để bất cứ khi nào Văn Thiến cần thì đều có nước. Bà còn trực tiếp đổ nước sôi vào trong cái chậu sứ, sau đó để nó nguội bớt, đến lúc đó không cần thay bằng nước lã nữa, tránh bên trong nước có nhiều vi khuẩn.
Văn Thiến kiểm tra giúp Lâm Doanh Doanh, rồi cười nói: “Cô không cần lo lắng, đừng thấy tôi tuổi tác vẫn còn trẻ, nhìn vậy chứ tôi có đầy đủ kinh nghiệm về khoa phụ sản đấy. Trước đây tôi còn làm nữ hộ sinh ở bệnh viện quân giải phóng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-378.html.]
Lâm Doanh Doanh cười một tiếng: “Có cô ở đây, tôi ổn hơn nhiều rồi.”
Cô không cảm thấy đau bụng nữa, hơn nữa cô lại còn thấy có hơi đói, thế là cô lập tức nghiêng đầu tìm Hoắc Thanh Sơn.
Khi nãy Hoắc Thanh Sơn đã luôn muốn ngồi ở trên giường đất để ôm cô, lại bị Văn Thiến đuổi đi, cô ấy bảo anh đi ra ngoài chờ. Nhưng việc không thể nhìn thấy Lâm Doanh Doanh chỉ khiến anh thêm lo lắng, thế nên anh đã xin Văn Thiến để anh đứng đợi ở ngoài cửa phòng, và anh đảm bảo sẽ không gây rối.
Văn Thiến thấy anh là một người đàn ông cao to, cơ thể anh cường tráng, thường ngày thì anh nghiêm túc, kiệm chữ như vàng, lúc thi hành nhiệm vụ và làm việc thì lại vô cùng mạnh mẽ. Lúc này, anh muốn đứng trông chừng vợ sinh con, tủi thân lại ngoan ngoãn giống như một con ch.ó lớn vậy.
Cô ấy mềm lòng, đồng ý để anh đứng đợi ở đó nhưng không được gây thêm phiền toái.
Với ánh mắt của Lâm Doanh Doanh, Hoắc Thanh Sơn lập tức hiểu ra: “Em đói không? Mẹ có hầm cho em món mì súp gà.”
Bởi vì Lâm Doanh Doanh ăn ít, lại mau đói bụng, nên để cô có thể ăn bất cứ lúc nào cô muốn, sáng sớm hôm nào mẹ Hoắc cũng hầm món mì súp gà.
Khác với mì ngật đáp, món này không sợ hầm lâu, nếu là món mì khác thì sẽ bị nhừ ra không thể ăn được.
Rất nhanh, một chén mì súp gà với nhiệt độ vừa phải đã được bưng lên, Hoắc Thanh Sơn định đưa nó cho Văn Thiến, nhưng do dự một chút, sau đó anh thử hỏi thăm dò: “Quân y Văn, để tôi đút cho Doanh Doanh ăn, được không?”
Văn Thiến thấy anh đang cố gắng tận dụng mọi cơ hội để được ở bên cạnh Lâm Doanh Doanh nên cũng cảm thấy có hơi sến: “Được, anh đút cô ấy đi, kẻo tôi đút không tốt.”
Hoắc Thanh Sơn lập tức nói: “Cảm ơn, tôi sợ lát nữa quân y Văn sẽ phải vất vả nên bây giờ quân y cứ nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Lâm Doanh Doanh thì chỉ muốn sinh con ra càng sớm càng tốt, hơn nữa cô cũng rất có khẩu vị, một hơi đã ăn được nửa tô mì súp gà, vừa ăn cô vừa khen ngon.
Anh Đinh ở nhà bếp nghe vậy thì cười nói: “Ngon như vậy sao, vậy cho chúng tôi một chén với!”
Mẹ Hoắc bảo anh ta đi gọi Hoắc Thanh Hạnh về hỗ trợ nhà bếp.
Rất nhanh, Hoắc Thanh Hạnh vội vàng chạy về nhà, cô ấy vô cùng kích động: “Mẹ, chị dâu con sắp sinh rồi sao?”
Mẹ Hoắc gật đầu một cái, rồi cười nói: “Con về giúp mẹ nhóm lửa nấu cơm.”
Đợi sau khi cô sinh xong, bà muốn mời Văn Thiến và anh Đinh ở lại ăn cơm, người trong nhà cũng cần phải ăn cơm nữa.