Một nữ nhân viên nói: “Xem ra lời đồn đại không phải là thật rồi.” Có lời đồn nói Lâm Doanh Doanh trang điểm, tô son điểm phấn vẽ mày, cũng không biết là chỗ nào truyền đi nữa.
Lâm Doanh Doanh cũng không thèm để ý những chuyện này, mặt là do trời sinh, mặc kệ người ta nói gì thì nói. Cô nhìn thấy có đậu phộng được áo một lớp đường bên ngoài ăn rất ngon, còn có ô mai chua, đậu phộng chiên giòn tẩm gia vị, liền mua một ít cầm về cho mấy đứa trẻ ăn.
Lúc này Hứa Trác Nhiên và mấy nữ văn công cùng nhau đi tới, nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn vô cùng cao lớn, đẹp trai ở bên kia thì cô ấy muốn đi qua theo bản năng.
Hoắc Thanh Sơn nhìn thấy mấy nữ đồng chí đi tới thì xoay người đi ra xa hơn, tránh những phiền phức không cần thiết.
Hứa Trác Nhiên cắn cắn môi, dẫn đầu đi vào Cung Tiêu Xã.
Một nữ văn công cười nói: “Trác Nhiên được khen ngợi, có phải là nên mua kẹo để chúc mừng không?”
Mấy người rối rít ồn ào muốn ăn kẹo.
Tầm mắt Hứa Trác Nhiên như có như không liếc ra Hoắc Thanh Sơn ở bên ngoài, ai cũng nói là anh sợ vợ, xem ra là thật. Cô ấy chỉ chớp mắt liên thấy Lâm Doanh Doanh bị mấy người Lưu Yến vây quanh, nhất thời tâm trạng trùng xuống.
Cô ấy xoay người nói: “Chúng ta đi thôi.”
Mấy nữ văn công cũng không nghe theo, rối rít nói muốn ăn kẹo: “Bài tán ca (bài hát ca tụng) Bắc đại hoang kia cô hát hay biết bao! Mấy người lãnh đạo đều khen mà!”
Mặt Hứa Trác Nhiên lập tức đỏ lên, giọng nói có chút tức giận: “Các cô không đi thì tôi đi!”
Cô ấy xoay người muốn đi ra ngoài nhưng lại bị nữ đồng nghiệp không có mắt nhìn vây lấy không thả, các cô cho rằng cô ấy đã làm nũng.
Lúc này Lâm Doanh Doanh nghe thấy, cô xoay người nhìn các cô ấy, hỏi: “Khen ngợi cái gì vậy, sao tôi lại không biết?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô và mấy người Lưu Yến đứng chung một chỗ, một nữ văn công không nhìn thấy cô, thuận miệng chặn lại một câu: “Cô là ai, tại sao phải nói cho cô biết chứ.”
Mấy người Lưu Yến lập tức trách mắng cô ta: “Cô có hiểu quy củ hay không vậy, nói chuyện với chị dâu như thế hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-376.html.]
Nữ văn công kia không nhìn thấy Lâm Doanh Doanh, ai ya một tiếng, vội nói xin lỗi: “Xin lỗi chị dâu, không nhìn thấy chị, cho rằng là người khác.”
Lâm Doanh Doanh như cười như không nhìn các cô ấy: “Không sao đâu, người không biết không có tội. Con người tôi rất dễ nói chuyện, chỉ cần để cho tôi biết thì cô có làm gì cũng không sao cả, nhưng nếu như là không để cho tôi biết thì chỗ nào cũng đều không đúng hết.”
Mặt mũi Hứa Trác Nhiên trắng bệch.
Người khác có thể không biết, nhưng cô ấy rất rõ ràng là bài hát này do Lâm Doanh Doanh viết, ông ngoại, bà ngoại và cả cậu út cùng nhau phổ nhạc cho cô, sau đó do Hoắc Thanh Hạnh hát.
Nếu như Hoắc Thanh Hạnh đi hát, vậy thì cũng sẽ đạt được lãnh đạo tổng cục tán dương cực lớn như vậy, bởi vì bản thân nó chính là một bài tán ca có cảm xúc mạnh mẽ, dâng trào.
Hơn nữa khi ở tổng cục, lãnh đạo hỏi tới, cô ấy cũng không nói là bài hát của người khác, đã ngầm thừa nhận là của mình, cho nên rất nhiều người đều khen cô ấy đa tài đa nghệ.
Cô ấy muốn xoay người chạy đi, thế nhưng chân cô ấy lại không nghe theo sai bảo, cứ như là bị đóng xuống đất vậy, nặng tựa ngàn cân.
Mấy nữ văn công và đám người Lưu Yến cũng phát giác ra khác lạ, rối rít nhìn cô ấy.
Một nữ văn công trong đó vội vàng giải thích cho Lâm Doanh Doanh, đoàn văn công của bọn họ đến tổng cục tham gia hội diễn văn nghệ, Hứa Trác Nhiên hát bài tán ca Bắc đại hoang nhận được rất nhiều lời khen, được lãnh đạo cực kỳ tán dương. Cô ta cũng cẩn thận thêm vào: “Dĩ nhiên, bài hát này là của chị dâu, chúng em đều biết, chỉ là đoàn văn công của chúng em thấy rất hay, cho nên hát một chút.”
Các cô ấy chỉ chịu trách nhiệm biểu diễn ca hát, nhảy múa, vậy nên chỉ phụ trách những việc này, còn viết lời phổ nhạc, biên đạo, phối nhạc, viết kịch đều có chuyên gia làm, cho nên cô ta cảm thấy không thành vấn đề.
Mấy người Lưu Yến cười nói: “A, thế cũng làm cho các cô nở mày nở mặt rồi. Bài hát kia thật là hay, chúng tôi cũng biết hát.”
Có một nữ nhân viên còn cất giọng hát đôi câu.
Có một nữ văn công không phục, cảm thấy cùng là hát nhưng không phải là ai cũng có thể hát hay được, Hứa Trác Nhiên hát bài đó thì chính là may mắn của nó.
Hứa Trác Nhiên hít sâu một hơi, muốn nói xin lỗi theo bản năng, nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị cái gì đấy chặn lại, một hơi ứ nghẹn ở ngực, làm cho cô ấy không nói ra được.
Ánh mắt Lâm Doanh Doanh lạnh lùng nhìn cô ấy, giọng nói trầm bổng như có giai điệu: “Oh, hóa ra các cô cũng biết là bài của tôi à.”