Lâm Doanh Doanh lầm rà lầm rầm: “Cả ngày cứ bảo em nghỉ ngơi, em cũng đã nghỉ ngơi bao lâu rồi.”
Hoắc Thanh Sơn cũng không giận, khẽ cười: “Vậy em đi cắt đỗ cùng anh nhé?”
Lâm Doanh Doanh lập tức ngồi dậy: “Đi thì đi, em cũng sắp ngột ngạt c.h.ế.t rồi.”
Cô nói đi, Hoắc Thanh Sơn cũng không dám để cho cô đi thật, dịu dàng nói: “Ngoan, ở nhà nghỉ ngơi, bảo mẹ làm sủi cảo cho em ăn.”
Năm nay vườn rau của bọn họ vô cùng phong phú, ngành chăn nuôi cũng đã được thiết lập, bắt đầu nuôi cả lợn bò dê, gà ngỗng, doanh bộ của bọn họ mà muốn ăn thịt thì cho dù không mổ lợn, thế thì g.i.ế.c gà cũng rất tiện.
Lâm Doanh Doanh chu mỏ: “Em không ngoan!”
Hoắc Thanh Sơn cười lên, hôn vào cái miệng đang chu ra của cô: “Vợ không ngoan, vậy em muốn làm cái gì?”
Lâm Doanh Doanh: “Em muốn đi lao động, thu hoạch đậu tương! Để cho đứa nhỏ biết lao động là vinh quang nhất!”
Nói xong cô còn hăng hái hơn, muốn xuống đất đi giày.
Hoắc Thanh Sơn đi giày vải vào giúp cô, nhưng phát hiện bàn chân cô lại hơi phù nề, mang giày cũng có chút phí sức, nhất thời rất áy náy. Anh cầm lấy bàn chân có chút phù nề của cô, nhẹ nhàng nắm lấy: “Vậy hôm nay anh không đi gặt đỗ tương, ở nhà cùng em.”
“Được đó!” Lâm Doanh Doanh lập tức vui vẻ, cũng không nói mình muốn đi cắt đỗ tương nữa, lập tức bổ nhào lên người anh.
Thế nhưng bụng cô lớn như vậy, hoàn toàn ngăn cản cô và Hoắc Thanh Sơn thân thiết chính diện, làm cho cô tức giận không thôi.
nhóc con này, đúng là phiền phức.
Dĩ nhiên, tự cô giáo huấn con mình, nhưng thực tế lại yêu thương vô cùng, nếu như người khác mà nói con cô không đúng chỗ nào, cô lại không vui.
Chỉ có thể là do cô nói, đó là đặc quyền làm mẹ của cô!
Hoắc Thanh Sơn không hề lừa gạt cô, quả nhiên không đi làm nữa, anh mặc quần áo giúp cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-375.html.]
Tháng tám ở nông trường trời đã trở lạnh, buổi tối chỉ có ba, bốn độ, ban ngày nhiệt độ cao nhất cũng chỉ có hai mươi lăm, hai mươi sáu độ, nhưng lại giống như mười sáu, mười bảy độ vậy.
Nhưng mọi người đều coi trọng xuân ô thu đống (khuyên người ta không nên cởi bỏ áo bông ngay khi mùa xuân đến, vào mùa thu cũng không nên mặc quá nhiều khi vừa lạnh để đảm bảo nhiệt độ cơ thể, không bị bệnh vặt), cho nên mùa thu sẽ cố gắng hết sức mặc quần áo dày muộn một chút.
Thế nhưng Lâm Doanh Doanh mang thai, mọi người sợ nhất là cô bị ốm, cho nên mẹ Hoắc bảo cô mặc áo len và quần len mong mỏng sớm một chút. Nếu như trời lạnh, ra ngoài lại khoác thêm áo khoác của Hoắc Thanh Sơn, như vậy sẽ không sợ lạnh nữa.
Ngực Lâm Doanh Doanh lớn hơn, dĩ nhiên là áo n.g.ự.c cũng nhỏ đi, bây giờ cũng chỉ mặc áo lót bằng vải bông mà mẹ Hoắc làm cho cô, do chính cô thiết kế, dây áo rộng rãi, an toàn không siết vào người.
Bữa sáng Lâm Doanh Doanh ăn một quả trứng gà, một bắp ngô, uống nửa bát cháo nhỏ, sau đó đi đến mấy nơi như Cung Tiêu Xã với Hoắc Thanh Sơn đi lòng vòng một chút.
Gần đây không phải ngày nào cô cũng đến trường học, hoặc là mỗi ngày chỉ đi hai giờ rồi về.
Dù sao trường học nhỏ cũng đã phân cấp chế độ tiến vào nề nếp rồi, cô vui vẻ làm người giám sát đốc thúc nhàn nhã gì đó, dẫu sao bây giờ cô cũng là hiệu trưởng của trường tiểu học mà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cung Tiêu Xã không có thứ đồ cô thích, đơn giản chỉ là đi dạo rồi tìm người trò chuyện đôi chút.
Lưu Yến và mấy nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy cô tới cũng rất nhiệt tình, ríu ra ríu rít giới thiệu sản phẩm mới tới cho cô.
Thời tiết đang lạnh dần, mọi người lại bắt đầu thoa kem bảo vệ da, phấn trứng ngỗng và son.
Hoắc Thanh Sơn nhìn các cô đang thì thầm nói chuyện thì cố tình đi ra ngoài cửa, đứng ở nơi đó chờ Lâm Doanh Doanh. Anh cao ngất, anh tuấn, hôm nay càng hiện lên vẻ trầm ổn, thành thục, toàn thân đều tản ra mị lực mạnh mẽ, cứng rắn của đàn ông, khiến cho những người đi đường đều nhìn anh.
Lưu Yến nhỏ giọng nói: “Chị dâu, có một loại bút kẻ mày mới, là phúc lợi của nữ đồng chí chúng ta, tôi lặng lẽ tiến cử cho cô.”
Bởi vì chuyện này liên quan tới hư vinh ăn mặc, cho nên các nữ đồng chí đều lặng lẽ nói. Bút kẻ mày đúng là cứu tinh cho những ai có lông mày thưa, vẽ lên lông mày thì toàn thân đều có tinh thần hơn rất nhiều, thật sự có công hiệu vô cùng thần kỳ trong việc thay hình đổi dạng.
Dáng lông mày của Lâm Doanh Doanh rất đẹp, hơn nữa sợi nào cũng rõ ràng, lộng rậm, lại vừa dài vừa đen. Cô giơ tay lên sờ sờ mặt mình: “Hình như tôi không dùng được.”
Mấy nữ đồng chí liền rất hâm mộ, rối rít tiến gần lại quan sát Lâm Doanh Doanh, phát hiện quả nhiên là cô không thoa phấn, đánh son, người ta là xinh đẹp thật sự.
Vẻ mặt xinh đẹp do thiên nhiên điêu khắc ra.