Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 372

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:34:55
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Qua mấy ngày, Dương Hải Quân đưa hàng và thư từ quê gửi tới.

Trong thư nói chú ba Tạ dựa vào kinh nghiệm làm ruộng và sự chăm chỉ nên được mọi người bầu làm đội trưởng đội sản xuất đội Hai của đại đội thôn Hoắc Gia, ngoại trừ làm ruộng chú ấy còn dẫn dắt đại đội nuôi thêm lợn, thêm gà.

Chức đội trưởng đội phụ nữ của Thanh Hoa cũng làm rất thuận buồm xuôi gió, dẫn dắt những người phụ nữ làm nghề tay trái là dệt rất phát triển, trở thành nghề dệt tay trái lớn nhất công xã.

Bây giờ Thanh Phương cũng là tổ trưởng tổ nông cơ của công xã, năm nay cày bừa vụ xuân và trồng trọt vụ xuân dẫn dắt tổ bọn họ nhận được cờ đỏ người lái máy nông nghiệp gương mẫu của toàn huyện. Chẳng những được lên báo, được phát giấy khen, cờ thi đua, lại còn được vào thành phố học tập, đi theo những thường công tới nhà máy sản xuất máy nông nghiệp để tham quan học tập.

Thanh Phong dựa vào kỹ thuật lái máy cày vững chắc được bình là người lái máy nông nghiệp điển hình của huyện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà Thanh Hà mặc dù khả năng lái máy cày chỉ ở mức bình thường, thế nhưng đầu óc cô ấy thông minh lanh lợi, rất nhanh đã có thể học được một vài lời nói khách sáo và thuật ngữ chuyên nghiệp, được công xã đưa vào làm nhân viên hậu cần, thành một cán sự trong cơ quan. Sau khi được làm cán sự, cô ấy lại phát hiện trình độ văn hóa của mình quá thấp, dễ bị người ta xem thường, cho rằng cô ấy dựa vào sắc đẹp để đi cửa sau. Dục vọng thắng bại đã buộc cô ấy lại bắt đầu cắm đầu vào học kiến thức văn hóa, nhất định phải trổ hết tài năng trong những nhân viên hậu cần ở công xã.

Trong thư còn nói, thông báo chiêu công của nông trường bên kia phát đến huyện, công xã và đại đội bọn họ, rất nhiều người đều nhao nhao muốn thử. Chỉ là đến cuối cùng những người ghi danh đều là những chàng trai độc thân không cưới được vợ, hoặc là những nam đinh trong nhà có nhiều anh chị em, không đủ ăn nên phải ra ở riêng, rồi còn cả một vài người vì đủ loại lý do mà không ở lại quê hương được nữa, còn những người bản thân chân chính có kỹ thuật thì cuộc sống lại không tệ, bọn họ lưu luyến gia đình nên không chịu đi.

Vì công xã của bọn họ có máy cày, giải phóng không ít sức lao động, cũng có những người bởi vì trong nhà không sung túc nên người đàn ông sẽ đi ra ngoài làm việc kiếm tiền lương gửi về.

Loại chuyện này lại tương đối nhiều.

Ngoại trừ thư bọn họ còn gửi bọc hàng tới, bên trong có rất nhiều vải sợi bông mềm mịn, là để mẹ Hoắc làm những bộ quần áo nhỏ và tã lót cho cục cưng. Ngoài ra các cô ấy còn dệt vải kẻ sọc nhiều màu rất đẹp tới, những thứ này để cho bọn họ làm rèm cửa sổ, ga trải giường.

Trừ vải vóc còn có quả hạnh khô, thứ này là Lâm Doanh Doanh thích ăn nhất, ngoài ra còn làm cả thịt lợn khô ngũ vị hương, để Lâm Doanh Doanh làm đồ ăn vặt.

Mẹ Hoắc lau lau nước mắt: “May mà có Doanh Doanh, để chúng nó thi đỗ làm người lái máy nông nghiệp, vậy nên chúng nó mới vươn lên được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-372.html.]

Hoắc Thanh Hạnh: “Chị dâu con đúng là có nhiều cách. Không chỉ chúng ta càng ngày càng tốt, mà ngay cả đám nhỏ trong trường học cũng đã có thay đổi cực lớn so với trước kia.”

Hoắc Thanh Hồ: “Em thấy là do mẹ không có ở nhà, các anh chị càng hiểu chuyện hơn. Còn mẹ ở nhà thì bọn họ không phải đánh nhau cũng là tị nạnh nhau, chắc chắn do mẹ quá cưng chiều các anh chị!”

Mẹ Hoắc vỗ cậu ấy một cái: “Con nói đúng, chính là do mẹ quá nuông chiều con rồi!”

Hoắc Thanh Hồ biết bà không đánh mình thật, cũng không tránh, chỉ là kiêu ngạo nói: “Người lái máy cày sao, có ai thi mà không đỗ? Nếu như vóc dáng con mà đủ đảm bảo là con cũng làm tổ trưởng!”

“Con cũng biết khoác lác quá nhỉ!” Mẹ Hoắc bảo cậu ấy nhanh chóng đi tưới rau.

Hoắc Thanh Hồ: “Vừa mới đánh con lại còn bảo con đi tưới, bà lão như mẹ thật là quá bá đạo.”

Mẹ Hoắc: “Đánh con thì làm sao, bảo con đi tưới thì lại như thế nào. Nuôi con lớn bằng tần này, còn không sai bảo được con hả?”

Hoắc Thanh Hồ vội vàng đi ra ngoài: “Thế thì tùy mẹ sai bảo, muốn sai bảo thế nào thì sai bảo thế đấy, tưới rau còn có thể nhổ cỏ, chẻ củi luôn cũng được.”

Cậu ấy chuồn mất lại không thấy Tạ Vân đâu, nửa ngày cũng không nghe được giọng nói của tên phản đồ này, chắc chắn là đang làm chuyện xấu.

Quả nhiên, chỉ vừa trong nháy mắt Hoắc Thanh Hồ đã nhìn thấy cậu bé ở trên đống đồ sau lưng Lâm Doanh Doanh ăn thịt lợn khô. Cậu ấy xách Tạ Vân xuống: “Anh nuôi em đến lớn bằng tần này, còn không sai bảo được em hả, nhanh đi nhổ cỏ cho anh đi!”

Hai thằng nhóc líu ra líu ríu đi ra ngoài.

Lâm Doanh Doanh dựa người lên cái bàn trà trên giường vui vẻ ăn hạnh khô, bắt đầu sắp xếp bài tập, cô nói với Hoắc Thanh Hạnh: “Thanh Hạnh, em viết thư hồi âm đi, bảo Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân mỗi đứa cũng viết một phong.” Cô nghiêng đầu nhìn về phía mẹ Hoắc.

Loading...