Bà muốn cho cha mẹ mình đặt, nhưng hai người bọn họ biết cha Lâm yêu thương cô con gái này hơn hai cậu con trai, trong đầu cũng có ý niệm muốn mình được đặt tên, nên hai người bọn họ không nhúng tay vào, để cho hai vợ chồng tự lăn lộn.
Dù sao mẹ Lâm đã bác bỏ cái tên “Thiết Đầu, Lao Động, Quang Vinh” và mấy cái tên rõ ràng đặc thù mà cha Lâm đặt cho con gái.
Cuối cùng chờ khi lão thủ trưởng tới nhà thăm, mẹ Lâm nhân cơ hội nói ra để cho hai vợ chồng già hỗ trợ đặt tên.
Hai ông bà lão thủ trưởng có văn hóa, nhưng người ta cũng không nghiền ngẫm từng chữ một, hai người bọn họ nhìn nhóc con luôn miệng khen tướng mạo xinh đẹp, đứa bé nhỏ như vậy mà lông mày đã thanh tú, mắt to, đúng là làm cho người ta yêu thích.
Ông cụ thuận miệng nói một câu: “Mắt là thu ba hoành, mày là đại sơn viễn.” (mắt long lanh như sóng nước mùa thu, lông mày đen, đẹp như núi trong tranh thủy mặc), cha Lâm lại vui tươi hớn hở nói đặt tên là Thu Ba (sóng nước mùa thu), Lâm Thu Ba.
Cuối cùng vẫn là bà cụ nói: “Mắt của đứa nhỏ này thật là đẹp, tràn đầy linh khí, doanh doanh (trong suốt) như làn nước mùa thu, không bằng đặt tên là Doanh Doanh đi. Nhũ danh và tên thật đều có.”
Cha Lâm vừa nghe là Doanh Doanh, hay lắm, vậy quyết định đặt là Doanh!
Mọi người thấy vẻ mặt Lâm Doanh Doanh biến ảo, đều cười không ngừng, ông thông gia có đáng sợ như vậy không? Bọn họ cũng đã từng nhìn thấy hình, oai vệ, anh tuấn, không hề dọa người chút nào cả.
Cuối cùng Lâm Doanh Doanh cảm thấy không thể hành hạ bản thân, nếu như Hoắc Thanh Sơn đã đặt tên, vậy quyết định nhũ danh sẽ gọi như hai cái tên kia, còn tên thật thì sau này lại nói.
Mọi người bàn một lúc, cảm thấy Viên Viên và Tráng Tráng rất dễ nghe, dù sao cũng chỉ là nhũ danh, nhà mình gọi thuận miệng là được rồi.
Lâm Doanh Doanh chọc chọc bụng, bắt đầu dạy bảo nhóc con theo thông lệ: “Con nhìn con đi, chỉ nhỏ xíu như vậy, còn chưa có ra đời mà đã làm cho mẹ mệt mỏi không nhẹ. Chờ con ra ngoài nếu mà không nghe lời, mẹ nhất định sẽ đánh vào cái m.ô.n.g nhỏ của con, con phải suy ngẫm thật kỹ vào cho mẹ.”
Lúc này bụng lại lập tức nhô lên một cục, hiển nhiên là nhóc con động đậy.
Hoắc Thanh Sơn nhìn thấy, lập tức sờ sờ chỗ kia, nhóc con trong bụng lại đá mấy cái.
Lâm Doanh Doanh: “A, con còn dám đá mẹ, xem con có thể làm gì nào, mau đánh vào cái m.ô.n.g của nó!”
Quả thật là nó lại đá mấy cái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-371.html.]
Lâm Doanh Doanh: !!! Xem ra là một đứa có cá tính. Không tin là không trị được con.
Cô cong ngón tay nhỏ nhắn lại nhẹ nhàng búng hai cái: “Búng vào cái đầu của con này.”
Hoắc Thanh Sơn nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên rất cao của cô, trấn an xoa xoa chỗ cục cưng nhích tới nhích lui, ngồi xổm xuống dưới đất đến gần hôn một cái, thấp giọng nói: “Bé cưng, con phải ngoan ngoãn đó, không được làm phiền mẹ.”
Chỗ đó bỗng chốc lại yên lặng đi.
Lâm Doanh Doanh trợn tròn mắt: “A, nó lại nghe lời anh, hai người hợp mưu lúc nào vậy hả?”
Hoắc Thanh Sơn cười nói: “Nó còn nhỏ như vậy, đâu thể nào nghe lời anh được chứ. Nó động thai rất có quy luật, về cơ bản cũng chỉ được một thời gian như vậy rồi sẽ ngừng động đậy, chỉ hoạt động mấy cái để giãn tay chân tôi, thoải mái rồi thì sẽ không động đậy linh tinh nữa.”
Bởi vì Lâm Doanh Doanh yếu ớt, lại còn có chút tính xấu tùy hứng, khi gặp phải vấn đề, nếu như không giải quyết được thì cô sẽ ríu ra ríu rít, Hoắc Thanh Sơn không thể chịu nổi cô như vậy.
Anh liền học hỏi mấy loại kiến thức khi phụ nữ mang thai từ quân y Trần trước, mỗi lần đều làm cho quân y Trần mặt đỏ tới tận mang tai.
Mỗi lần quân y Trần nhìn thấy anh là liền bi thương gào lên, nói cái gì mà: “Doanh trưởng Hoắc, tôi là một người đàn ông, tôi còn chưa kết hôn, hu hu hu... Tại sao tôi phải biết nhiều như vậy chứ.”
Hoắc Thanh Sơn lại bảo anh ta là học trước, chờ đến khi kết hôn, có vợ rồi cũng dễ dàng chăm sóc vợ mình hơn.
Dù sao Hoắc Thanh Sơn cũng nắm giữ rất tốt những thay đổi trên cơ thể của Lâm Doanh Doanh, còn có số lần động thai.
Hơn nữa anh rất kiên nhẫn, mỗi ngày tan làm về đều trò chuyện với Lâm Doanh Doanh, sờ sờ cái bụng của cô, dặn dò con đôi chút. Chờ ăn cơm xong, anh lại đi ra ngoài tản bộ với Lâm Doanh Doanh, đến bờ sông hóng chút gió, như vậy tâm tình cô sẽ vô cùng thư thái.
Sau khi về nhà rửa mặt lên giường, anh đặt chăn dưới eo cô, để cho cô nằm được thoải mái, dễ chịu, anh thì nằm ở bên cạnh bụng cô trò chuyện với cục cưng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh không thể nào ngờ Hoắc Thanh Sơn thường ngày không thích nói chuyện lại có thể nói nhiều lời với một cái bụng như vậy.
Dù sao thì mỗi lần đều có thể nói đến khi cô ngáp liên hồi, trực tiếp ngủ luôn, cũng không biết sau khi cô ngủ rồi, hai cha con bọn họ lại âm thầm bàn mưu kế gì nữa.