Lâm Doanh Doanh thở dài một hơi: “Aiz, quá khó, đặt tên quá khó. Bây giờ em mới cảm giác được, em chính là một kẻ mù chữ, biết quá ít chữ.”
Hoắc Thanh Sơn nhéo mặt cô một cái: “Cả nhà ta thêm cả mấy hàng xóm xung quanh, cộng lại cũng không biết nhiều chữ bằng em, em như vậy đúng là đang chê cười bọn anh mà.”
Lâm Doanh Doanh ngửa đầu nặn ra một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười: “Ha ha.”
Hoắc Thanh Hạnh bên cạnh dẫn dắt một đám em trai ngồi thành vòng tròn bên hàng rào làm bài tập, bọn chúng nhìn hai vợ chồng kia một cái.
Lương Đại Lực: “Đặt tên thì có cái gì mà phải sầu muộn? Thiết Đản, Cương Đản không phải đều rất hay sao?”
Hoắc Thanh Hồ liếc cậu bé một cái: “Cậu cho rằng mọi người đều không có học thức giống như cậu sao?” Cháu gái tôi làm sao có thể có cái tên ngớ ngẩn là Thiết Đản, Cương Đản được chứ!
Tạ Vân: “Em thấy tên là Phong này, Vũ này, Vân này, Cầu Vồng này, Sao, Trăng Sáng, Mặt Trời đều rất hay mà.” Cậu bé nghiêng đầu cười ha ha với anh chị: “Dĩ nhiên, thải hà (ráng ngũ sắc – ý nghĩa tên Hoắc Thanh Hạnh), nước hồ (ý nghĩa tên Hoắc Thanh Hồ), đều rất hay!”
Hoắc Thanh Hạnh sờ đầu cậu bé một cái: “Chuyên tâm làm bài tập!”
Còn về chuyện Lâm Doanh Doanh sầu muộn chuyện đặt tên con, không có ai là rõ ràng hơn Hoắc Thanh Hạnh cả.
Trong trường học Lâm Doanh Doanh vẫn luôn cầm đầu, dẫn dắt mọi người, bây giờ ôm từ điển lật xem cả một ngày, nói muốn đặt một cái tên độc nhất vô nhị cho nhóc con.
Hoắc Thanh Hạnh nghe cái tên nào cũng thấy rất hay, nhưng có rất nhiều nên cô ấy cũng không nhận biết được.
Lâm Doanh Doanh không đặt được tên nào hay, liền sầu muộn túm tóc, nói mình sầu muốn chết.
Hoắc Thanh Hạnh cảm thấy chị dâu rất vui vẻ, có lẽ là từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ thật sự sầu lo, thế nên chuyện mà cô phiền não đúng thật là không thể giống với chuyện của người khác.
Người khác phiền não là thiếu quần áo, thiếu ăn, không tìm được công việc tốt, không gả được cho người đàn ông tốt, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tồi tệ, con bị bệnh hoặc là hư đốn không chịu nổi, tình cảm vợ chồng phai nhạt, người thân cực phẩm, vân vân, bên nào cũng có thể làm cho người ta tố khổ ba ngày ba đêm.
Giống như Diệp Mạn Mạn vậy, mấy ngày trước còn than thở với cô ấy, nói ra đồng vừa nắng vừa mệt, tay cô ta cũng sắp bị chai đến chảy m.á.u rồi, lưng thì đau sắp gãy ra.
Hoắc Thanh Hạnh liền không nhịn được mà cười lên, chị dâu thật đúng là đáng yêu mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-370.html.]
Lâm Doanh Doanh bên kia quấn lấy Hoắc Thanh Sơn đặt tên cho nhóc con: “Anh là cha ruột, anh đặt đi.”
Hoắc Thanh Sơn cười một tiếng: “Anh không biết, vẫn là em đặt đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chút văn hóa kia của anh chỉ đủ để đọc báo, đọc chỉ thị thôi, cũng chẳng đủ để đi làm mấy chuyện văn nhã.
Nhưng Lâm Doanh Doanh lại ép anh đặt, ngay cả đặt tên cho con mà cũng không chịu, anh có còn là cha ruột nữa không?
Sợ bị hai người mẹ chồng nàng dâu oán trách anh làm cha không ra gì, Hoắc Thanh Sơn lập tức nói: “Thế vậy thì nếu là con gái thì gọi là Viên Viên, con trai thì gọi là Tráng Tráng.”
Con gái có gương mặt tròn trịa đáng yêu biết bao, còn con trai có cơ thể khỏe mạnh mạnh mẽ biết nhường nào.
Lâm Doanh Doanh gật đầu một cái: “Tháng tám sẽ sinh, Viên Viên, tròn tròn mập mập, rất hay. Còn con trai kiện khang, cường tráng, cũng không tệ.”
Mẹ Hoắc cũng nói tốt.
Lâm Doanh Doanh lại lắc đầu: “Không được, không được, người tên là Viên Viên có quá nhiều rồi. Trong lớp em còn có tận mấy đứa. Tên Tráng Tráng thì mấy đứa trẻ trong thôn Hoắc Gia không phải tên là Đản thì cũng tên Tráng.”
Mẹ Hoắc lập tức cười nói: “Đúng vậy, chúng ta phải đặt cái tên khác biệt. Nếu không thì để cho ông ngoại nhóc con đặt xem?”
Lâm Doanh Doanh lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lắc đầu liên tục: “Không được, không được! Nhất định không được!”
Thấy cô sợ hãi như vậy, mọi người đều cười lên, mẹ Hoắc nói: “Nhưng không phải nhà thông gia đặt tên cho con rất hay đó sao?”
Lâm Doanh Doanh lộ ra vẻ mặt hoài niệm ngày xưa, nhưng vẻ mặt kia lại có chút một lời khó nói hết.
Ban đầu cha Lâm đặt tên cho con gái là gì?
Sinh nhật của Lâm Doanh Doanh vào tháng hai, lúc ấy cha Lâm vui mừng nâng đứa con gái nhỏ mềm mại, non nớt lên, dùng râu của ông cọ cho cô khóc oa oa lên, sau đó vui mừng kêu: “Nghe cái giọng oa oa vang dội này đi, giống như cha vậy! Đang là tháng hai, nhưng là thời gian tốt. Bây giờ chồi táo đang lên, trồng cây bông! Vậy con gái của cha tên là Chồi Táo nha!”
Mẹ Lâm vừa sinh xong mệt không thôi bị dọa cho sợ giật mình, tên là Chồi Táo, sao lại quê mùa như vậy chứ? Thấy vẻ mặt bà vô cùng phản đối, cha Lâm lại cười ha hả: “Vậy thì tên là Cây Bông! Cái tên này hay!”
Mẹ Lâm trực tiếp không buồn nói chuyện với ông nữa, có khi bà mắc chứng tự kỷ mất, có phải là ông gọi Miên Miên cũng thấy dễ nghe hơn, Miên Hoa (cây bông) không hả?