Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:34:48
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn tay anh chạm vào làn da nhẵn nhụi của cô, anh cảm nhận được rất rõ là cái bụng cô đang nhấp nhô, cứ như có một bàn tay nhỏ đang quơ quơ ở đó.

Cái cảm giác mới lạ này khiến cho trái tim của Hoắc Thanh Sơn trở nên rối tinh rối mù, anh cười một tiếng, cũng không biết phải nói gì, nên anh lập tức ôm chặt lấy cô rồi dịu dàng hôn cô.

Làm ruộng ở nông trường không rườm rà, lẻ tẻ như ở thôn Hoắc Gia, chỗ này tháng ba, tháng bốn trồng lúa mì, sau đó lại trồng đậu nành, rồi chính là một tháng nông nhàn, mọi người có thể ung dung, an nhàn đôi chút.

Mà chờ tiến vào mùa mưa phải làm cỏ, nông công của bộ đội, các tri thanh, và cả người nhà của các nông công đều phải đi cuốc đất.

Người khác phải dãi nắng đi làm việc, vừa nóng vừa mệt, còn Lâm Doanh Doanh mỗi ngày lại đều được thoải mái dễ chịu.

Ở nhà có mẹ Hoắc nấu ăn ngon cho, đến trường học có Hoắc Thanh Hạnh, Mã Vân Vân, Hoàng Lệ Dương và mấy đứa nhỏ sủng ái, muốn đi tản bộ thì có Hoắc Thanh Sơn bảo vệ.

Không chỉ là con người sủng ái cô, mà ông trời cũng đối xử không tệ với cô, dù là đang trong tháng sáu nhưng nhiệt độ cao nhất cũng chỉ có hơn hai mươi độ, mà dù có hơn ba mươi độ thì cũng chỉ là một lúc vào buổi trưa. Buổi sáng và tối đều thoải mái, dễ chịu, ban đêm đắp cái chăn mỏng là ngủ rất say.

Hơn nữa nhóc con trong bụng cũng rất biết điều, mặc dù lúc mới vừa mang thai có nôn nghén rất ghê, thế nhưng sau đó bất kể là thai động hay là những thứ khác thì cũng đều rất bình thường. nhóc con phát triển tăng trưởng ổn định, cho nên cái bụng của Lâm Doanh Doanh cũng không bị rạn khi mang thai, chân cũng không bị sưng phù, bây giờ đúng là cuộc sống sung sướng ăn được, ngủ được.

Kiếp trước cô có từng hỏi qua bác sĩ thẩm mỹ chuyên nghiệp, rạn khi mang thai là do tử cung phát triển quá nhanh, dẫn đến lớp mỡ dưới da bị rạn nứt tạo thành. Có vài người phát triển quá nhanh, cơ thể mập, chỗ khoeo chân, mông, bắp chân, nách dễ dàng xuất hiện những vết rạn này, mang thai thì dễ bị hơn.

Cô cảm thấy vẫn nên phòng ngừa đôi chút, muốn khống chế thể trọng không được phát triển quá nhanh, điểm này thì không có vấn đề gì, dù sao cô không ăn được nhiều, thể trọng vẫn luôn khỏe mạnh phát triển không vượt quá tiêu chuẩn.

Ngoài ra có ăn thêm một vài thứ giàu collagen như lòng trắng trứng gà, chuyện này thì không cần phải lo lắng, mẹ Hoắc nấu ăn không biết là chú ý thế nào đâu.

Tiếp đó chính là bôi một chút dưỡng da, giữ cho da mềm mại, đàn hồi, cô sẽ bảo Hoắc Thanh Sơn bôi dầu ô liu lên cho cô.

Đã làm đủ mọi loại biện pháp rồi, thế nên dù có mập ra thì cũng chẳng làm sao cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-369.html.]

Cũng may cô có thể chất đặc thù, chẳng những độ dẻo dai của cơ thể tốt, mà da cũng co dãn, năng lực hồi phục cũng mạnh, vậy là không hề xuất hiện bất cứ vết rạn nào cả.

Chuyện này làm cho mấy người mẹ Hoắc và Triệu Hồng Ni Nhi rất kinh ngạc, bởi vì lần đầu tiên bọn họ mang thai đến tháng thứ sáu là bụng và bắp chân đã hiện lên đầy vết rạn nhỏ rồi, sau đó cũng không thể nào tiêu hết.

Lâm Doanh Doanh cười một tiếng: “Nhất định là mẹ em sinh em ra tốt, mẹ em nấu cơm nuôi em tốt, mọi người lại ngày nào cũng dỗ cho em vui vẻ, tâm trạng em vui, cho nên không có việc gì.”

Triệu Hồng Ni Nhi cười nói: “Sao chị lại thích nghe em dâu nói chuyện thế nhỉ, một người không làm được gì như chị mà cũng được khen, làm trong lòng chị vui sướng không thôi.”

Bây giờ chị ấy tới dùng máy may của Lâm Doanh Doanh, sửa lại một vài bộ quần áo mùa hè cho mấy nhóc con, lớn quá nhanh, quần áo cũng nhỏ hết rồi.

Chị ấy vốn là muốn tìm mấy bộ quần áo khi còn nhỏ của con mình để đưa cho Lâm Doanh Doanh sau này dùng, kết quả là tìm tới tìm lui cũng không tìm được một bộ nào ra hồn cả, đều quá bẩn, giặt không sạch được, vậy nên cũng từ bỏ. Chỉ là chị ấy lại tìm được mấy mảnh vải, thứ đồ này không được dùng đồ mới, phải dùng đồ cũ, mềm mại, không cọ vào cái m.ô.n.g của cục cưng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Hoắc đã góp nhặt được một ít, Triệu Hồng Ni Nhi đều giữ lại, chờ Lâm Doanh Doanh sinh cục cưng vào tháng tám, khi đó không còn đốt tường sưởi nữa, đứa nhỏ không dễ khô, nên phải dự bị nhiều để còn thay ra giặt.

Dĩ nhiên Lâm Doanh Doanh cũng có chuyện phiền não.

Rốt cuộc là nên đặt tên gì cho cục cưng? Có phải là phải xem hết tất cả sách sử và kinh thư không? Có nên đặt cái tên rất nổi bật không? Hay là phải đặt tên gần gũi, thân thiện với đời sống sinh hoạt?

Chờ Hoắc Thanh Sơn tan làm trở về ăn cơm, chỉ thấy Lâm Doanh Doanh đang khoanh hay tay, ngồi trong sân ngẩn người.

Anh nhìn cô một lúc, nhỏ giọng hỏi mẹ Hoắc đang chăm sóc luống rau ở bên cạnh: “Mẹ, làm sao vậy?”

Mẹ Hoắc cười nói: “Đang nghĩ tên ấy mà, sầu muộn về cái tên của cục cưng, cũng đã sầu mấy ngày rồi.”

Hoắc Thanh Sơn cũng cười cười, anh đi tới bên cạnh Lâm Doanh Doanh ngồi xuống, ôm cô vào trong ngực.

Loading...