Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 364

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:34:37
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Làm cho gần đây Cung Tiêu Xã đều nói là phấn trứng ngỗng (hộp phấn hình trứng ngỗng) và son gì đó đều hết hàng, nhập bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, cuối cùng ngay cả phấn rôm tồn kho từ năm ngoái mà cũng bị cướp hết.

Mọi người trò chuyện vui vẻ, bất tri bất giác đã đến trưa, đều rối rít nói phải về nhà nấu cơm, tạm biệt Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hạnh.

Lúc này Hoắc Thanh Sơn trở về từ bên ngoài, anh đã cởi bỏ áo choàng dài quân đội, vì để làm việc cho tiện mà ngay cả quần bông cũng cởi bỏ luôn, chỉ mặc quần len. Thân hình anh cao ngất, eo thon, chân dài, sau khi cởi bỏ lớp áo choàng dài quân đội dày cộm thì vô cùng nổi bật.

Thấy anh đã về, Lâm Doanh Doanh lập tức chạy về phía anh: “Anh Thanh Sơn, anh đã về rồi.”

Hoắc Thanh Sơn vội vàng giơ tay lên đẩy vai cô ra: “Trên người anh bẩn, chờ anh cởi áo khoác ra đã.”

Anh cởi bỏ quần áo bên ngoài xuống, rửa mặt, rửa tay, lúc này mới vừa lau vừa đi vào nhà.

Anh thấy Lâm Doanh Doanh cười híp mắt, gương mặt vừa trắng vừa mềm, không nhịn được liền giơ tay lên sờ sờ hai cái. Bây giờ anh cũng đã thành thói quen là gặp cô thì phải sờ mặt trái xoan của cô trước, cảm giác trơn mềm rất là tốt.

Mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh dọn cơm, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng trèo từ cách vách về ăn cơm.

Dục vọng thắng bại đáng c.h.ế.t kia của Hoắc Thanh Hồ làm cho cậu ấy đã theo Lương Đại Lực học leo rào, Tạ Vân thì không học, cậu bé sợ ngã.

Lâm Doanh Doanh hỏi Hoắc Thanh Sơn hỏi chuyện cày cấy ở ruộng của bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau tiết thanh minh, mặt đất đen dưới lớp tuyết dần dần lộ ra. Thời kỳ non của lúa mì cần nhiệt độ thấp, ở nơi này tháng ba có nhiệt độ thích hợp, nếu như chờ đến tháng năm mới trồng thì sẽ mất đi thời kỳ nhiệt độ thấp thích hợp, sản lượng sẽ giảm xuống rất lớn.

Bây giờ toàn bộ nông trường đều lu bù lên, các thanh niên tri thức cũng đều được sắp xếp đi làm ruộng ở đại đội nông công, toàn bộ nông trường hầu như không có ai rảnh rỗi cả.

Dựa theo lời Hoắc Thanh Sơn, năm ngoái đoàn của bọn họ tới vội vàng, rất nhiều công việc chuẩn bị chưa đến nơi đến chốn, bây giờ cày bừa vụ xuân cũng rất rối ren.

Mặc dù máy cày được phân phát đến mỗi đại đội, nhưng lại không đủ người lái máy, không có đầy đủ người để thay ca nhau.

Cho nên Hoắc Thanh Sơn liền dẫn mấy người Dương Hải Quân và Từ Hải Tân xuống hỗ trợ. Nhưng là lái xe tải, xe jeep và máy cày vẫn là không giống nhau, mấy người Dương Hải Quân và Từ Hải Tân không lái được, không đủ kiến thức chuyên môn về máy cày và các máy móc nông nghiệp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-364.html.]

Sau khi Lâm Doanh Doanh nghe xong thì hỏi Hoắc Thanh Hạnh: “Em gái, em nói xem dù thế nào thì em cũng đã từng theo học thầy dạy chuyên nghiệp rồi, chắc là vẫn biết truyền thụ một chút kinh nghiệm lái máy cày chứ?”

Cho dù kinh nghiệm không được thực tiễn, nhưng kiến thức lý thuyết thì vẫn là chuyên nghiệp.

Hoắc Thanh Hạnh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy dũng khí: “Chị dâu, em nhớ.”

Ban đầu Hoắc Thanh Hạnh mặc dù không học quá lâu, thế nhưng cô ấy vẫn biết lái máy cày, cũng biết rất nhiều về máy móc nông nghiệp. Dẫu sao những thứ đó không cần học quá lâu, chỉ cần học máy ngày là đã được rồi, chẳng qua là ra đồng làm việc còn cần thực hành thôi.

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Anh Thanh Sơn, đội quân tóc dài của chúng em đi chi viện các anh cày bừa, có chấp nhận không?”

Hoắc Thanh Sơn khẽ cười, gật đầu một cái: “Dĩ nhiên là rất cảm kích rồi.”

Lâm Doanh Doanh ưỡn ngực: “Làm sao, xem thường em hả, nếu như em không cho Thanh Hạnh nghỉ, thế thì em ấy sẽ không đi được.”

Thanh Hạnh liền mím môi cười, mẹ Hoắc múc một bát mì sợi có nước dùng trong cho Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh, không khó chịu thì ăn thêm hai miếng đi.”

Lâm Doanh Doanh: “Cảm ơn mẹ, con phải đi cày ruộng, đúng là phải ăn thêm hai miếng để chống đói.”

Hoắc Thanh Hồ ở bên cạnh âm thầm khinh bỉ: Chị thì có dùng miệng để chi viện thì có!

Tạ Vân liền cười khúc khích.

Sau khi ăn xong buổi trưa, Lâm Doanh Doanh không đi ngủ mà cô hào hứng muốn đi theo hỗ trợ cho Hoắc Thanh Hạnh.

Cuối cùng cô cũng không cần phải mặc áo choàng dài quân đội nữa rồi, cô mặc bộ áo quần bông nhẹ nhàng của mình, độ thoải mái và dễ chịu của nó là khỏi phải bàn.

Cái áo choàng dài quân đội kia thật sự quá nặng, mặc nó vào mỗi ngày khiến người ta cảm thấy như đang vác hai mươi cân lên vậy.

Hoắc Thanh Sơn đội cái nón bông và quấn khăn quàng cổ cho lên Lâm Doanh Doanh: “Đeo cái găng tay vào nữa, bên ngoài lạnh, cẩn thận kẻo tê cóng chân tay.” Bây giờ nhiệt độ ngoài trời vẫn thấp, còn có gió lạnh, ra ngoài vẫn nên trang bị đầy đủ, nếu không thì sẽ rất dễ bị tê cóng chân tay.

Lâm Doanh Doanh thì nhắc nhở Hoắc Thanh Hạnh bôi kem bảo vệ da và tinh dầu nhựa cây vào để tránh bị nứt nẻ khuôn mặt.

Loading...