Ai học tốt, học chắc thì có thể được tiến lên một cấp, có thể học nhiều hơn, cao hơn một chút kiến thức, nếu như ai lề mề, không chuyên tâm, học chậm, vậy thì không quản là lớn hay nhỏ đều bị phạt, chỉ có thể vào tổ xe bò ở cuối cùng.
Chẳng cần quan tâm trước kia lợi hại biết bao, ngang tàng thế nào, chỉ cần vào tổ xe bò thì sẽ phải cụp chặt cái đuôi làm người.
Mất mặt!
Mấy người bạn nhỏ khác đều sẽ cười nhạo!
Mà nếu như tổ nào thắng, Lâm Doanh Doanh sẽ thông báo, biểu dương trước toàn trường, còn phát ba cục đường, được đeo một bông hoa hồng nhỏ bằng giấy đỏ mà mẹ Hoắc tự tay làm!
Bị Lâm Doanh Doanh thúc giục như vậy, mấy nhóc con nghịch ngợm đều thu liễm, tập trung tư tưởng vào cố gắng học tập, chí ít thì mười tuổi cũng phải học ở tổ hai, ba, không thể nào học ở tổ xe nát được!
Bọn nhỏ học tập, Hoắc Thanh Hạnh và Mã Vân Vân cũng khích lệ bản thân phải học tập thật tốt, không thể để không bằng cả mấy đứa trẻ con được đúng không?
Ngay cả Hoàng Lệ Dương vốn có thái độ đối kháng, xem chừng Lâm Doanh Doanh cũng đã buông bỏ tất cả nỗi băn khoăn, tụ tập với các cô cùng nhau học tập, soạn bài, lên lớp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trôi qua theo từng phong từng phong thư nhà, từng cuộc từng cuộc điện thoại.
Theo nhịp bước càng lúc càng nhanh của mùa xuân, đảo mắt đã là cuối tháng hai, sắp đến tiết thanh minh. Sau khi tiến vào tháng ba, những mảng băng thật dài dưới mái hiên bắt đầu tan ra tí tách nhỏ giọt, lớp tuyết trắng thật dày cũng bắt đầu hòa tan trong ánh mắt trời ấm áp, lớp băng rất dày trên sông cũng lặng lẽ mỏng dần đi.
Ngày hôm đó mồng ba tháng ba trường học cho nghỉ, mấy người phụ nữ đều tụ tập ở nhà Lâm Doanh Doanh nói chuyện phiếm.
Lâm Doanh Doanh mặc dù đã mang thai tới tháng thứ ba, thế nhưng eo vẫn thon chưa đủ một vòng tay, bởi vì thai nghén đã giảm bớt, nên chính là thời gian thoải mái.
Bởi vì ăn uống và hoóc môn, làn da của cô căng bóng, trắng nõn, mịn màng, đôi mắt vừa sáng vừa hiền từ, xinh đẹp giống như cảnh xuân đua nhau nở rộ trong tháng ba vậy, xinh đẹp động lòng người, làm cho người ta không tự chủ được mà bị cô hớp lấy sự chú ý.
Mặc dù mấy cô gái trẻ tuổi hâm mộ nhưng cũng có chút ngượng ngùng khi khen thẳng ra, chỉ là không nhịn được mà liên tục nhìn cô. Triệu Hồng Ni Nhi và Triệu Khiết Phân lại lớn tiếng trực tiếp khen ngợi: “Các cô nhìn làn da, vòng eo thon gọn của Doanh Doanh kìa, mang thai chẳng những không biến thành xấu xí, mà lại càng xinh đẹp thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-363.html.]
Các cô ấy nhớ tới lúc mình mới mang thai, trên mặt xuất hiện đầy tàn nhang, eo lớn lên, vốn dĩ cho rằng mọi người đều như vậy, nhưng Lâm Doanh Doanh người ta lại giống như không hề bị ảnh hưởng chút nào, còn càng đẹp hơn.
Mấy người Mã Vân Vân và Hoàng Lệ Dương đều rất hâm mộ, tại sao Lâm Doanh Doanh người ta lại có thể trắng như thế chứ, các cô ấy cũng không phơi nắng mà, sao lại không thể trắng như vậy nhỉ.
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Tôi được ăn ngon, cả ngày mẹ tôi đều làm đồ ngon cho tôi ăn mà.”
Triệu Hồng Ni Nhi: “Mẹ chồng này đúng là hiếm có mà, trên thế giới này khó tìm lắm đấy.”
Triệu Khiết Phân cười nói: “Tôi thấy còn phải cộng thêm cả công lao của Hoắc Thanh Sơn nữa, người chồng tri kỷ như vậy cũng khó tìm mà.”
Vì không muốn để cho Lâm Doanh Doanh đến nhà vệ sinh công cộng mà Hoắc Thanh Sơn đã cố ý dùng mấy tấm ván đóng thành một nhà vệ sinh đơn giản, để cái bô ở bên trong.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại nhìn sang mấy người phụ nữ bọn họ, có ai là được đãi ngộ như vậy chứ?
Lâm Doanh Doanh cười rất ngọt ngào: “Các chị dâu, em thấy không phải là Nhất doanh trường và Tam doanh trường đều không cho các chị làm gì mà, là do chính các chị không cần đó thôi. Trước đó em còn nghe anh Lương hỏi chị dâu có muốn cũng đóng một cái nhà vệ sinh hay không, chị dâu cũng tự mình nói không muốn mà.”
Triệu Hồng Ni Nhi: “Đó còn không phải là sợ mấy nhóc con nghịch ngợm gây họa sao, bọn nó không xứng, đi nhà vệ sinh công cộng là được rồi.”
Mọi người đều cười lên.
Mã Vân Vân cười nói: “Các chị không biết đó thôi, có không ít người hỏi em là chị Doanh Doanh thoa phấn gì, dùng son nào đó.”
Hoàng Lệ Dương: “Cô giáo Lâm mặc quần áo cũng vô cùng đẹp, eo ra eo, chân ra chân, không giống như chúng ta mặc quần áo, vừa nhìn đã thấy lôi thôi.”
Cô ấy nói có nữ thanh niên chạy đến tổ may, nhờ người ta sửa quần áo cho, muốn bắt chước kiểu quần áo của Lâm Doanh Doanh, nhưng làm sao mà quần áo của cô ta lại làm cho người ta cảm thấy cồng kềnh, lôi thôi thế nhỉ?
Còn có nữ thanh niên thích trang điểm, luôn cảm thấy Lâm Doanh Doanh thoa phấn và dùng son nên da mới trắng như tuyết, lông mày đậm, môi đỏ như vậy, cũng không nhịn được mà đến Cung Tiêu Xã mua.