Hai giáo viên một người dạy ngữ văn và ngoại ngữ, một người dạy toán, lý, hóa, còn giờ học chính trị thì do chính trị viên trong doanh đảm nhiệm.
Bây giờ tách ra, hai giáo viên kia chỉ dạy lớp lớn, như vậy thì mấy chục đứa trẻ bên này đều phải do một mình Lâm Doanh Doanh dạy dỗ, cô cũng không chịu nổi.
Cô lại xin đoàn bộ tuyển thêm hai giáo viên từ trong số thanh niên tri thức.
Có rất nhiều thanh niên tri thức tới đây, một liên đội bên dưới mà đã có đến gần hai trăm thanh niên tri thức, đoàn bộ bên này cũng có khoảng hai trăm người.
Chủ nhiệm phụ trách nhân sự của đoàn bộ nói: “Chỗ này của tôi có mấy người thích hợp để chọn, cô giáo Lâm, cô nhìn xem.”
Anh ta đưa cho Lâm Doanh Doanh một tờ giấy, trên đó có viết mấy cái tên.
Lâm Doanh Doanh nhìn một chút, có Lâm Doanh Doanh, Lưu Huân, Hoàng Lệ Dương, cô nhếch môi lên một cái: “Chủ nhiệm Triệu, tôi và Diệp Mạn Mạn xung khắc, ở chung một chỗ thì sẽ đánh nhau, cũng không cần để cho cô ta tới đâu.” Như vậy thì người bạn Lưu Huân kia của cô ta cũng được.
Còn Hoàng Lệ Dương muốn nhờ cậy quan hệ kia có thể giữ lại, cô còn đề cử thêm Mã Vân Vân.
Chủ nhiệm Triệu còn có chút khó xử, khuyên nhủ: “Cô giáo Lâm, cũng không thể thương lượng linh động được sao? Cô cũng biết, Diệp Mạn Mạn đó là có người nhờ săn sóc đôi chút mà.”
Lâm Doanh Doanh cười vô cùng hòa khí: “Tôi biết, chủ nhiệm Triệu, anh không cần khó xử đâu. Bất kể là ai tìm thì anh cứ đẩy lên người tôi, bảo bọn họ tới tìm tôi. Dù sao đi nữa thì tôi cũng có quen biết mấy người kia, sẽ không làm cho chủ nhiệm anh khó xử đâu.”
Chủ nhiệm Triệu suy nghĩ một lúc thấy cũng phải, Lâm Doanh Doanh có tính khí đại tiểu thư, ngạo nghễ, tùy hứng, nếu như quả thực để cô và Diệp Mạn Mạn cộng sự, đến lúc đó xảy ra mâu thuẫn, làm cô tức giận động thai, vậy...
Không chọc nổi, không chọc nổi!
Điểm thanh niên tri thức.
Chính trị viên tới tuyên bố tên hai người được chọn làm giáo viên tiểu học: “Mã Vân Vân, Hoàng Lệ Dương, sau này các cô đi theo cô giáo Lâm chuyên phụ trách dạy học cho tiểu học, còn công việc cụ thể thì các cô nghe theo sắp xếp của cô giáo Lâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-361.html.]
Sau khi chính trị viên rời đi, Mã Vân Vân còn có chút khó tin, trước đó cô ấy nghe Lưu Huân khoe khoang nói Diệp Mạn Mạn tìm quan hệ, hai cô ta được đi làm cô giáo. Tại sao đột nhiên hai cô ta không được đi, mà biến thành cô ấy và Hoàng Lệ Dương chứ đi chứ? Hoàng Lệ Dương cũng đi tìm, nhưng cô ấy không có tìm mà, cô ấy không có quan hệ để tìm... Chẳng lẽ là do Lâm thanh niên tri thức? Chị gái có nói thật ra Lâm Doanh Doanh là một người rất hòa nhã, nói đạo lý, rất dễ chung sống.
Quả nhiên, cô ấy không nói gì cả mà người ta đã muốn cô ấy rồi.
Cô ấy cảm giác được ánh mắt tức giận xuất phát từ Lưu Huân, còn có ánh mắt ai oán, tố cáo đến từ Diệp Mạn Mạn, không biết đáp lại như thế nào nên liền vội vàng mượn cớ đi tìm cô giáo Lâm để chạy mất.
Lưu Huân: “Mạn Mạn, xảy ra chuyện gì vậy, không phải tôi và cậu được đi làm cô giáo hay sao?”
Vành mắt Diệp Mạn Mạn hồng hồng, cô ta dùng sức cắn môi, cũng sắp cắn đến nát môi rồi. Sắc mặt cô ta trắng nhợt, giọng nói cũng làm ra vẻ đáng thương: “Xem ra... Chúng ta bị người ta ghim rồi.”
Lưu Huân không dám tin nhìn cô ta: “Cậu nói... Lâm Doanh Doanh trả thù cậu?”
Diệp Mạn Mạn cười khổ: “Không phải là tôi, mà là hai chúng ta. Cậu... ngày đó cậu đến nhà cô ấy nói những lời đó, tôi biết cậu là vì bất bình thay tôi, thế nhưng như vậy lại làm liên lụy cậu rồi.”
Lưu Huân tức giận giậm chân: “Rõ thật là... không có biện pháp nào sao? Tôi thì không có vấn đề gì, cùng lắm thì chỉ là ra đồng thôi, thế nhưng cơ thể cậu không tốt. Đúng rồi, nếu không thì cậu lại bảo người yêu cậu nói giúp một chút xem.”
Nhớ tới Diệp Chi Đình, sắc mặt Diệp Mạn Mạn lại càng trắng hơn, cô ta muốn nói đó không phải là người yêu của cô ta nhưng lại không hé miệng nổi, bởi vì Diệp Chi Đình không coi cô ta là người yêu.
Anh ta nói, anh ta chỉ coi cô ta là em gái cùng họ thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ta yếu ớt thở dài, sau đó từ từ lên giường để nguyên quần áo nằm xuống, nước mắt ròng ròng khóc lên.
Cô ta đột nhiên cảm thấy dường như bản thân là một chiếc thuyền nhỏ trong đại dương, không biết phải đi tới đâu, cũng không biết nơi nào là chốn dung thân của mình.
Khi ăn tết, không ít thanh niên tri thức về nhà thăm người thân, bây giờ vẫn chưa tới thời gian làm ruộng, phần lớn bọn họ đều chưa trở lại.
Vốn dĩ Diệp Mạn Mạn cũng có kế hoạch trở về nhà, thế nhưng vì cha Lâm và mẹ Lâm đi tới phân quân khu, không có ở nhà, mẹ Diệp cũng không biết tại sao mà đột nhiên thay đổi lời nói không muốn cô ta về nhà nữa, ở lại nông trường thật tốt tránh cho trên đường bị lạnh. Cộng thêm Diệp Chi Đình ở phân quân khu có công việc bộn bề, anh ta cũng không về nhà ăn tết, nên Diệp Mạn Mạn cũng đồng ý.