Tan học ngày hôm ấy, Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hạnh muốn về nhà, nhưng hai cô lại không thấy Hoắc Thanh Hồ, Tạ Vân và Lương Đại Lực đâu.
Lâm Doanh Doanh hỏi cô ấy: “Có phải dạo gần đây Thanh Hồ không học hành nghiêm túc không?”
Lúc đầu ở quê nhà, Lâm Doanh Doanh hay dùng kẹo và tiền để khích lệ mấy đứa nhỏ, thế nên cậu ấy và Tạ Vân đều thích đi học. Cho đến khi Lâm Doanh Doanh đi theo quân đội vào nông trường, mặc dù cả hai đứa vẫn có tiền nhưng việc học tập thì lại không được hăng hái như trước đây nữa.
Trốn học, không làm bài tập, là chuyện thường ngày của hai đứa.
Dù Hoắc Thanh Hạnh không nói thẳng ra, nhưng cô ấy cũng gần như là đã bán đứng hai cậu em trai.
Lâm Doanh Doanh hừ một tiếng: “Về nhà xử lý hai đứa!”
Cô thấy Lý Kiến Thiết đang đứng co đầu rụt cổ, trong dáng vẻ của cậu nhóc cứ như muốn chạy nhưng lại không dám, thế nên cô lập tức gọi cậu nhóc: “Kiến Thiết, con chạy đi nói với Hoắc Thanh Hồ, bảo hai đứa mau về nhà, cô có chuyện cần mở cuộc họp gia đình!”
Trong lòng Lý Kiến Thiết rất muốn kháng cự, nhưng ngoài miệng lại đồng ý, cậu nhóc lập tức nhấc hai chân lên chạy đi gọi cả hai.
Gần đây, Hoắc Thanh Hồ rất say mê với trò chơi con quay ở trên băng, cậu ấy đang chơi rất vui, chơi được một hồi thì nhễ nhại mồ hôi, ngay cả cái biểu cảm lạnh lùng, ngầu mà thường ngày bản thân cậu ấy giữ cũng bị quăng đi mất.
Lý Kiến Thiết la to lên: “Hoắc Thanh Hồ, chị dâu yêu tinh của cậu gọi các cậu về nhà họp kìa! Còn có cả Lương Đại Lực!”
Hoắc Thanh Hồ không nghe theo, mà cậu ấy cũng không muốn trở về, chị dâu yêu tinh đang mang thai, cả ngày đều trong bộ dạng uể oải, làm gì có thời gian rảnh để quản lý hai đứa.
Lý Kiến Thiết cười hì hì, nói: “Hai cậu có gan cũng không dám về, vì sợ chị dâu, đúng thật là không có tiền đồ!” Nói xong thì cậu nhóc kia lập tức bỏ chạy.
Tạ Vân nói nhỏ: “Anh, anh, chúng ta mau về nhà đi, chị dâu thật sự đang tìm chúng ta đó.”
Hoắc Thanh Hồ đáp lại: “Em tự mình về đi, anh muốn chơi một lúc nữa cơ
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc ở quê, cậu ấy cũng được mấy anh chị khuyến khích học tập thật chăm chỉ, để sau này làm người lái máy kéo cũng được. Nhưng bây giờ, sau khi được tới nông trường, cậu ấy phát hiện ra rằng có rất nhiều con nít nhà sĩ quan đều ham chơi, không chịu học hành, bọn họ ai cũng nói việc học hành là vô dụng, chỉ cần biết chữ, không bị mù là được rồi, dù sao học nhiều cũng vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-358.html.]
Vậy cậu ấy còn cần phải học cái gì nữa?
Lâm Doanh Doanh ở nhà uống một ly nước mật ong trước, một ly nước bỏ một muỗng nhỏ mật ong vào, so với nước bình thường thì ngọt hơn một chút, uống cũng rất là ngon. Cô ngồi trò chuyện với mẹ Hoắc một lúc, rồi nhìn bộ quần áo mà mẹ Hoắc đã may vá cho người khác.
Ở đây, việc may vá quần áo cho người khác cũng không phải là vì nghèo khó nên làm cho người giàu để kiếm sống qua ngày, mà là xuất phát từ sự quan tâm của mấy người mẹ già.
Những thanh niên tri thức không biết may vá kia, những người quân nhân trẻ kia không có thời gian để may vá lại những bộ quần áo đều có thể đem mấy bộ quần áo ấy tới tổ may vá, và chi ra một số tiền nhỏ để nhờ mẹ già và mấy người chị dâu giúp họ may lại.
Cái này gọi là lan truyền sự yêu thương.
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Phải mua một cái máy may rồi.”
Mẹ Hoắc sợ hết hồn: “Thôi đừng, chỉ chút việc này mà mua một cái máy may, nhiều yếu ớt đâu."
Lâm Doanh Doanh đáp lại bà: “Vậy cũng cần phải có mẹ à, ở nhà mà không có máy may thì cũng rất bất tiện. Sau này đứa nhỏ lớn nhanh, phải thay quần áo tới lui, chẳng lẽ mỗi ngày mình đều phải may bằng tay ạ?”
Mẹ Hoắc cười nói: “Mẹ bằng lòng, để mẹ may bằng tay cho.”
Lúc này, Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài bước vào, sau khi anh treo áo choàng dài lên ở phòng bếp xong, vừa vào nhà đã nghe họ nhắc đến máy may, anh lập tức nói: “Đại đội ở doanh trại bọn anh cũng đã xin mua máy may. Chẳng qua là đã có quá nhiều đại đội xin mua nên không biết lúc nào sẽ đến lượt.”
Lâm Doanh Doanh hỏi anh: “Một đại đội có thể xin được mấy cái máy thế anh?”
Hoắc Thanh Sơn: “Tầm ba máy.”
Cơ cấu tổ chức của những người lao động như bọn họ và đại đội ở trong doanh trại khác với bên quân đội, bây giờ một doanh trại có năm đại đội, một đại đội thì có năm sáu hàng, số người cần máy may cũng nhiều.
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Dù sao thì chúng ta cũng cần mua một máy. Để em tìm cậu út giúp.”
Mặc dù Hoắc Thanh Sơn không muốn để cô làm phiền cậu út, nhưng bình thường thì Lục Đình Tú cũng có gọi điện cho anh để trò chuyện một chút về chuyện của Lâm Doanh Doanh, mọi người đều quen biết nhau nên anh cũng không cảm thấy quá áp lực.