Dương Hải Quân và Từ Hải Tân làm việc nhanh chóng, bọn họ đã ăn cơm xong, trực tiếp dẫn người lái xe tải lao tới lâm trường.
Sau khi đi thì cùng nhau lăn lộn ăn thịt hươu nai, sau khi ăn xong thì bắt đầu bắt gà.
Chủ lâm trường kia cũng là một người hào phóng, nghe nói Hoắc Thanh Sơn muốn mua, trực tiếp đem hơn sáu mươi con gà cuối cùng bán giá hữu nghị cho anh. Còn tặng thêm mấy cái lồng gà lớn đặc biệt làm bằng mây, ngoài ra còn cho mấy cái gậy nhỏ để bó chuồng gà.
Vì vậy, mùng một đầu năm, nhưng doanh và đoàn bộ khác biết doanh số hai mua mấy chục con gà về nuôi, cũng mê tít mắt, rối rít đi thương lượng mua mười mấy con về nuôi.
Gà không có bao nhiêu tiền, mà có thể đẻ trứng còn có thể ăn thịt gà, tốt biết bao nhiêu.
Dương Hải Quân từ chối tất cả: “Mọi người, đợi mùa xuân gà con nở thì mọi người hãy quay lại mua có được không. Những con gà này phải chừa để nấu canh cho chị dâu của chúng tôi uống nữa.”
Cái gì chứ, nhiều gà mái như vậy mà nấu canh cho Lâm Doanh Doanh uống? Bọn doanh số hai thật là lắm tiền mà!
Tin tức lần này Lâm Doanh Doanh mang thai nên ăn không ngon, doanh số hai đặc biệt mua gà về nuôi để nấu canh gà cho cô uống nhanh chóng được truyền ra.
Nhìn đi! Cách đối xử của người ta kìa! Hãy nhìn đi! Doanh trưởng số hai thật là yêu thương vợ!
Vân Mộng Hạ Vũ
Quy tắc của quân đội khai khẩn nông trường là đoàn bộ và doanh bộ tách ra, tất cả các doanh và các đại đội cũng tách ra, mỗi người có chỗ ở, ruộng cày. Các đại đội chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của cấp trên là đóng đủ lương thực và những vật liệu khác, còn dư lại cùng với những lợi ích bổ sung, chỉ cần không vi phạm kỷ luật thì đều là của đại đội mình.
Cho nên sáu mươi con gà này làm người khác mê tít mắt này không có gì sai cả, muốn tự mình có được, hoặc là năm tới mua gà hoặc là tự mình ấp trứng.
Lâm Doanh Doanh mang thai lập tức ảnh hướng đến toàn bộ phụ nữ mang thai trong cả bộ, họ rối rít than phiền người đàn ông của mình vô tâm, không quan tâm họ.
Cả ngày sẽ dùng những câu ví dụ thế này “Ai mà không mang thai như vậy?” “Người ta đều như vậy, cô làm gì mà đặc biệt vậy, có thai thì trở nên yếu ớt?” để chặn miệng vợ của mình lại.
Nhìn một chút, nhìn Hoắc Thanh Sơn người ta kìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-355.html.]
Vợ bị ói ăn không ngon, sợ không có dinh dưỡng? Không sao cả, người ta uống canh gà!
Người đàn ông nhà mình không cần nấu canh gà, quan tâm nhiều hơn mấy câu, làm nhiều việc nhà hơn, dẫn còn đi nấu chút cơm thì cũng được.
Tháng Giêng ở nhà là lúc sang nhà họ hàng chúc tết, ở nơi đây mọi người ở đây vẫn tiếp tục tập tục này, sang nhà lẫn nhau, tụ tập chung một chỗ nói chuyện phiếm, đánh bài, đánh mạt chược. Mặc dù nhiệt độ không khí thấp, thời tiết lạnh lẽo nhưng bên ngoài nhà nhà đều náo nhiệt.
Lâm Doanh Doanh mang thai, khứu giác đặc biệt nhạy cảm, cô cảm thấy nhiều người trên người có mùi rất khó ngửi. Nhưng cô cũng không ngăn cản cấp dưới trong đại đội đến chúc tết Hoắc Thanh Sơn, nhưng mà đa số thời gian cô đều trốn trong phòng ngủ ở phòng Bắc,
Hoắc Thanh Sơn cũng gần như tìm ra sở thích của cô, cũng để cho mọi người đến doanh bộ chúc tết, anh thì ra ngoài hai tiếng rồi trở về chăm sóc cô.
Đương nhiên, ban đầu Lâm Doanh Doanh ói rất nhiều, mấy ngày trước ăn cái gì thì ói cái đó, có lúc không ăn cũng ói.
Cô không thể ăn nổi hai miếng trong một buổi, nhưng một lát sau thì cô sẽ đói, cho nên mẹ Hoắc sẽ cho cô ăn nhiều bữa ăn, cho dù là uống một ngụm canh thôi cũng được.
Có lúc ói xong, Lâm Doanh Doanh nhìn mẹ Hoắc có chút không đành lòng nói: “Mẹ, mẹ làm ngon như vậy, mà con cũng ói hết, thật là lãng phí mà.”
Mẹ Hoắc: “Nói bậy, cơ thể con sẽ hấp thu những dinh dưỡng mà con ăn vào, ói ra đều không có dinh dưỡng. Canh gà này hấp thu dễ, vào bụng một lát là sẽ hết.”
Mỗi ngày cô sẽ ăn cháo gà hầm trong nồi, hoặc là cô sẽ uống nửa chén canh gà nhỏ, hoặc là nấu nửa chén mì gà, không chỉ là một fan hâm mộ của canh gà, có lõi cải trắng trụng mềm mềm ở trên nữa, còn có củ cải chua do chị dâu làm mang đến, các loại đồ chua nữa.
Lâm Doanh Doanh ăn rất thoải mái, cô xem những món đồ chua kia như đồ ăn vặt, cảm thấy còn ngon hơn ăn lê đông lạnh, ăn tiếp cũng có thể nén lại.
Toa thuốc mà Hoắc Thanh Sơn lấy từ quân y cũng có tác dụng, anh còn học được cách ấn huyệt cho Lâm Doanh Doanh, mỗi khi cô muốn ói thì ấn một cái cũng sẽ giảm bớt được một ít cảm giác khó chịu.
Hai ba lần trong số mười lần cũng có thể có tác dụng, ít nhất khiến Lâm Doanh Doanh sẽ không thường xuyên ói như vậy nữa, anh thật sự sợ cô ói đến hư cả dạ dày.
Đến khi qua rằm tháng Giêng, cuối cùng Lâm Doanh Doanh mới bớt ói được một ít, số lần ói trong một ngày cũng được giảm bớt, khẩu vị cũng tốt lên.
Có mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh quan tâm chăm sóc, mặc dù Lâm Doanh Doanh ói nhiều vô cùng nhưng cũng không ốm đi, ngược lại được canh gà tẩm bổ nên da càng trở nên đàn hồi và săn chắc, trắng hồng, cả người xinh đẹp tỏa ra bốn phía.