Anh Đinh: “Tại sao anh ta ăn cơm thì có anh tiếp, còn tôi ăn thì chỉ có một mình vậy?”
Hoắc Thanh Sơn: “Tôi phải ở cùng với vợ, bây giờ vợ của tôi không ngửi được mùi vị của thịt này.”
Anh Đinh: “…” Vẫn còn có người không ngửi được mùi thịt, thật đúng là tính khí của thần tiên mà!
Mẹ Hoắc vui mừng đi vào nhà, nói với Lâm Doanh Doanh: “Cục cưng đừng sợ, bác sĩ nói, ăn chút đồ thanh đạm mà có dinh dưỡng là được. Mẹ có nấu canh theo toa thuốc, nấu một chút canh sữa trắng nguyên chất, không tanh chút nào, ngọt ngọt thơm ngon, vừa ăn đây. Mẹ có nấu một nồi canh nguyên chất có trụng rau với mì cho con ăn, để giữ cảm giác ngon miệng cho con.”
Nghe bà nói như vậy, đột nhiên Lâm Doanh Doanh muốn ăn, ánh mắt sáng lên: “Mẹ, con muốn ăn!”
Mẹ Hoắc để Hoắc Thanh Sơn đi lấy nguyên liệu nấu ăn: “Chúng ta có mấy loại thực phẩm khô như tôm khô, sò điệp, nấm hương, con đi mua mấy con gà mái về. Ngoài ra thì mua một ít xương heo, mua một ít…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Hoắc nói một đống.
Anh Đinh: “Ồ, mua những thứ này hả? Xương heo thì cũng được, nhưng mà gà thì không dễ mua, để tôi đi tổng cục nông trường mua.”
Đã quá trễ để bọn họ đi tới nông trường rồi, lương thực và rau cải đều là những nông trường khác tiếp viện, thịt heo có hạn, trứng gà thì nhiều, mà thịt gà thì rất ít, người ta muốn giữ lại để đẻ trứng mà.
Mà nông trường của họ không đủ năng lực và nhân công để làm những nghề phụ như chăn nuôi gà, vịt, heo này đâu.
Mẹ Hoắc: “Vậy thì đi những thôn xung quanh mua, nông trường khác không phải cũng mua được sao? Tóm lại có thể mua được. Gà mái kia là nguyên liệu chính đó, con để ý một chút, nếu không đợi đứa bé kêu con bằng cha, con không thẹn với lòng sao?”
Hoắc Thanh Sơn: “Được.”
Anh Đinh: “…”
Mẹ Hoắc đưa tiền cho anh: “Mẹ đã nói với bọn Thanh Hà rồi, tiền lương sẽ đưa cho mẹ một nửa. Trước kia tiêu của con nhiều như vậy, bây giờ để cho con tiêu xài.”
Hoắc Thanh Sơn biết tính khí của mẹ Hoắc, cũng không từ chối, bà đưa cho anh, anh phải nghĩ cách đi mua gà, không mua được thì không có tư cách làm cha, thẹn với lòng.
Anh vào nhà nhìn Lâm Doanh Doanh một chút, cô nghiêng trên bàn giường đất, đang mơ ước món canh ngọt thơm ngon mà mẹ Hoắc nói.
Trong lòng Hoắc Thanh Sơn mềm nhũn, tiến tới ôm cô một cái, hôn lên trán cô: “Vẫn còn khó chịu sao?”
Lâm Doanh Doanh liền thừa dịp ngã vào trong n.g.ự.c anh, lười biếng chán nản: “Có chút xíu.”
Hoắc Thanh Sơn để cô nghỉ ngơi cho khỏe, anh đi mua gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-354.html.]
Anh Đinh chủ động cùng đi đi hỏi thăm chuyện mua gà.
Còn mẹ Hoắc đuổi theo ở phía sau kêu: “Mua thêm mấy con, có gà mái đẻ trứng thì mua mấy con, chúng ta tự nuôi lấy trứng và ăn thịt.”
Hoắc Thanh Sơn trực tiếp đi đến nhà ăn đoàn bộ để bọn họ hỗ trợ hỏi thăm nơi nào có thể mua gà, đẻ trứng hay không đẻ trứng đều được, cố gắng mua thêm mấy con.
Nhà ăn đồng ý, nói nhanh nhất cũng phải mất ba ngày mới có thể mang tới.
Hoắc Thanh Sơn cảm thấy có chút chậm, hôm nay cơm giao thừa Lâm Doanh Doanh còn ăn không ngon nữa. Anh liền muốn tự mình lái xe đến nông trường khác tìm kiếm, anh Định lập tức phối hợp.
Lúc này sau khi tiểu đội trưởng đội truyền tin của doanh bộ doanh số hai Dương Hải Quân thì lập tức chạy đến tìm anh: “Doanh trưởng, tôi biết chỗ nào có thể mua được gà, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Hoắc Thanh Sơn rất vui mừng, để cho cậu ta dẫn đường.
Dương Hải Quân: “Không cần anh đi, tôi và bọn Hải Tân đi là được rồi. Chúng tôi lái xe chở hàng cho liên đội vận chuyển, chúng tôi sẽ giữ lại cho anh một chiếc xe gà mái.”
Hoắc Thanh Sơn liền hỏi cậu ta đi mua ở đâu, có trái phép không.
Dương Hải Quân: “Doanh trưởng, tôi có thể làm chuyện trái phép sao?”
Cậu ta nói đến lâm trường Rừng Thông Đỏ phía Đông Nam mua, cậu ta và chủ lâm trường Rừng Thông Đỏ là bạn tốt, mua mấy chục con gà là không thành vấn đề.
Lâm trường ngoại trừ gà rừng, còn nuôi không ít gà thả vườn, gà vườn ăn sâu mà lớn lên nên đặc biệt chắc. Nhưng mà mùa đông tuyết rơi nhiều, phủ kín núi, nuôi gà thả vườn cũng không thể kiếm ăn được, nên phải cho ăn. Lâm trường không nuôi được nhiều như vậy, trừ những con giống cho năm sau thì cũng con khác cũng bán đi từ từ hoặc là ăn hết.
Lúc này chắc chắn còn giữ mấy chục con để lâm trường họ ăn hoặc là làm quà, bọn họ đi thì đúng lúc có thể mua được.
Anh Đinh hơi cau mày: “Tôi nói này anh Hoắc, mấy chục con có phải là nhiều quá không vậy?”
Dương Hải Quân nhướn mày, ngạo nghễ nói: “Doanh trưởng số bốn à, chị dâu của chúng tôi muốn ăn cháo gà, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Chị dâu bị ói không thích ăn cơm? Không sao cả, vậy thì uống cháo gà! Giữ cho không bị đói mà cũng sẽ cung cấp dinh dưỡng cho cô.
Hoắc Thanh Sơn nói: “Vậy thì mua thêm một đàn, đem về đưa đến nhà ăn bên kia nuôi. Chú ý giữ lại trứng, năm sau trời ấm áp có thể ấp gà con. Doanh số hai hai chúng ta sẽ có gà con…”
“Này này này, còn có chúng tôi đây?” Anh Đinh vội vàng tìm cảm giác tồn tại.
Hoắc Thanh Sơn: “Vậy thì bán cho các anh một nửa.”
Anh Đinh: “Được, chúng tôi mua gà con của các anh.”