Tạ Vân chỉ Lương Đại Lực cười nói: “Chị dâu, anh Đại Lực còn giúp tụi em đánh nhau đó, tụi em không có ăn thiệt chút xíu nào luôn.”
Lâm Doanh Doanh nhìn một cái, trên cổ Lương Đại Lực bị người ta cào một cái, Hoắc Thanh Hồ thì bị kéo rớt một cái nút áo.
Hoắc Thanh Hồ và Lương Đại Lực hai đứa đồng thanh nói: “Tụi nó còn thảm hơn tụi em!”
Chặc chặc, nghe xem giọng nói kiêu ngạo thế nào kìa.
Hai đứa bé trai nhìn nhau, đều có hiểu và thông cảm nhau lại có chút không phụt, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Mẹ Hoắc đánh Hoắc Thanh Hồ một cái, quần áo dày như vậy, cái sức đó còn không đủ phủi bụi: “Cái thằng nhóc này, vừa đến là đánh nhau, gây phiền phức cho anh mày với chị dâu mày rồi.”
Triệu Hồng Ni Nhi cười nói: “Không có sao đâu thím, có đàn ông nào mà không đánh nhau, không đánh nhau sao có thể đi làm lính được? Giải tán hết đi, đi chơi đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lương Đại Lực nhìn Hoắc Thanh Hồ: “Em có… s.ú.n.g gỗ nhỏ, anh có muốn chơi không?”
Trùng hợp Hoắc Thanh Hồ cũng nói: “Anh có truyện tranh, em có muốn xem không?”
Nói xong hai đứa nhìn nhau có chút ngại ngùng, nhưng mà người vốn sẽ không để ý tới tụi nó, nói một chút thì đã giải tán về nhà nấu cơ,
Tạ Vân vui vẻ một tay nắm tay Hoắc Thanh Hồ một tay thì nắm tay Lương Đại Lực: “Đi nha, vui quá à…”
Cậu bé vui lắm luôn. Nhà của Lương Đại Lực còn có một Lương Nhị Lực lớn cỡ cậu bé, Lương Tam Lực còn nhỏ hơn cậu bé, cuối cùng cậu bé cũng không phải là người nhỏ nhất rồi.
Sau cơm chiều không có việc gì, Hoắc Thanh Sơn, Lương Chí Quốc và anh Đinh mỗi người trước hết đi một vòng quanh doanh trại, sau đó quay về, người của hai nhà cũng tụ tập bên chỗ Hoắc Thanh Sơn trò chuyện.
Tám giờ mỗi người về nhà chuẩn bị ngủ.
anh Đinh còn hỏi: “Mấy cậu đủ chỗ ngủ không, hai đứa nhóc đi với tôi đi.”
Lương Đại Lực muốn mời Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân qua ngủ với bọn họ, nhưng mà nhà của cậu bé không khác gì nhà Hoắc Thanh Sơn cả, chỗ lớn như vậy cũng không đủ cho một đám nhóc ở.
Hoắc Thanh Sơn nói: “Ở phòng Bắc có để giường tầng, ngủ được hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-351.html.]
Mặc dù ban ngày đã ngủ rồi, nhưng mà mọi người ngồi xe lửa quả thật quá mệt, mà Lâm Doanh Doanh cũng cảm thấy uể oải không có sức, sau đó liền đi ngủ thật sớm.
Cô nằm trong lồng n.g.ự.c rộng lớn của Hoắc Thanh Sơn, chơi với rái tay của anh một hồi thì nói mình mệt, bảo anh đ.ấ.m bóp cho.
Hoắc Thanh Sơn nhìn dáng vẻ không có tinh thần của cô, lập tức nghiêm túc bóp cho cô, còn xoa xoa eo cho cô, chỉ chốc lát thì cô đã ngủ.
Anh cảm nhận được hô hấp đều đều của cô, có chút không tin được, sao hôm nay cô lại thích ngủ quá vậy? Tối hôm qua không có làm gì hết, ban ngày cũng đã ngủ, tối đến mới lúc này đã ngủ rồi? Anh còn tưởng là cô giả vờ ngủ để chọc anh, cô thường hay vậy lắm, nên anh dùng lại cách hồi trước để chọc lại cô.
Cô rầm rì hai tiếng, nhưng không có tỉnh, chắc là cô đã ngủ rồi, đá anh một cái, lẩm bẩm bảo anh đi ngủ đi.
Hoắc Thanh Sơn tin chắc cô ngủ thật rồi, liền chỉnh chăn lại cho cô, sau đó đoàng hoàng đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh đã dậy, hai ngươi cũng có chút không quen khi sáng sớm vậy đã thức, giờ này ở nhà trời còn tối thui đó.
Hoắc Thanh Hạnh chủ động đem bô đi đổ, buổi tối bọn họ đặt bô ở cửa phòng bếp, tối đến cũng không cần phải mạo hiểm trời đông giá rét mà đi ra ngoài, sớm sớm cầm đi ra ngoài đổ vào ao ủ phân cố định là được.
Mẹ Hoắc cũng không để Hoắc Thanh Sơn nấu cơm, để cho anh nghỉ ngơi một chút, bà nhanh chóng lấy gạo ra nấu cháo gạo kê, luộc trứng, cuốn bánh, sáng ăn bánh mỏng cuộn trứng.
Đợi đến khi Lâm Doanh Doanh thức dậy, đồ ăn sáng gần như đã xong rồi.
Lâm Doanh Doanh ngáp một cái, duỗi người, cảm thấy thoải mái trước đó chưa hề có, có mẹ và em gái, thật tốt quá!
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng quen việc cô dậy muộn hơn tụi nó, chỉ là bây giờ Lâm Doanh Doanh làm cô rồi mà còn dậy trễ vậy, hai đứa tụi nó cảm thấy người giáo viên như cô không thể làm người đi đầu được.
Tạ Vân: “Chị dâu à, chị làm giáo viên, không phải nên dậy sớm xíu sao?”
Lâm Doanh Doanh miễn cưỡng nói: “Lúc nào dạy là do đồng hồ sinh học quyết định, cũng không phải do có làm giáo viên không nhé.”
Khóe miệng Hoắc Thanh Hồ giật giật, thầm nghỉ: Là do chị lười! Ở nhà đã nổi tiếng toàn thôn, tới nơi này thì nổi tiếng toàn nông trường! Cuối cùng còn phải thêm một câu, dù cô có lười, thì cũng không cho Lý Kiến Thiết nói!
Ăn sáng xong, Lâm Doanh Doanh cũng không đến trường, giờ đã hai mươi bảy rồi, đương nhiên trường học cũng đã cho nghỉ.
Vốn là có hai người là cô với Hoắc Thanh Sơn ăn Tết, không có nghĩ tới sẽ làm bánh bao, màn thầu gì, chỉ nghĩ nấu ăn mỗi ngày là được.
Bây giờ mẹ Hoắc tới, cô lại rảnh vô cùng, ăn sáng xong thì đi lên men bột. Cô muốn làm hai nồi bánh bao thịt heo cải trắng rồi để đông lại, tiếp đó chưng tiếp mấy nồi màn thầu.