Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 350

Cập nhật lúc: 2025-06-24 21:29:54
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Đại Lực ở một bên nhìn, trong đôi mắt tròn vo viết đầy khinh bỉ, đây là một thằng ngu, chắc chắn không có cùng một mẹ nuôi với anh trai nó.

Lý Kiến Thiết: “Nhanh đi, không l.i.ế.m thì sau này sẽ là đồ Cẩu Đản hèn nhát, sau này gặp mặt thì tụi tao sẽ chỉ kêu thế!”

Hoắc Thanh Hồ nhếch một bên môi, hỏi: “Sao mà liếm? Mày chỉ tao xem.”

Lý Kiến Thiết liền khoa tay múa chân, như vậy, như vậy nè.

Hoắc Thanh Hồ lại không hiểu, nhóc gãi đầu một cái: “Lạnh quá, mặc nhiều như vậy, tôi cũng không biết l.i.ế.m thế nào, cái mà mày làm mẫu không có được, tao nhìn không ra.”

Lý Kiến Thiết liền cởi nón bông lớn xuống, đưa đầu lưỡi ra, liếc trợn mắt nhìn Hoắc Thanh Hồ: “Nhìn theo nè.” Cậu nhóc liền giả bộ đi l.i.ế.m cột điện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Thanh Hồ nghiêng đầu một chút, đưa ngón tay ra từ từ đ.â.m sau ót Lý Kiến Thiết, sau đó mắt thường cũng có thể nhìn thấy đầu lưỡi Lý Kiến Thiết l.i.ế.m lên trên đó.

Khoảng âm ba mươi độ, trong nháy mắt đầu lưỡi ấm áp ướt nhẹp l.i.ế.m lên trên cột điện thì liền bị đông lại, cái cảm giác khiến người ngất ngây.

Không tới một giây!

Lý Kiến Thiết trợn tròn hai mắt, vô cùng kinh hoàng: “A a a a…” Đầu lưỡi bị đóng băng lại không rút về được, nước miếng chảy ròng ròng.

Hoắc Thanh Hồ kinh ngạc nói: “Thật sự sẽ bị đóng băng lại nha, chị dâu không nói dối!”

Mấy đứa trẻ khác lập tức kêu to gọi nhỏ.

Hoắc Thanh Hồ: “Có phải rót miếng nước nóng thì nó sẽ tan ra không?”

Tạ Vân: “Vậy tụi mình về nhà xách bình nước nóng hả?”

Hoắc Thanh Hồ: “Xách bình nước nóng gì chứ, đi tiểu không phải cũng nóng hầm hập sao? Tôi thấy một người tiểu một bãi là có thể kéo xuống rồi!”

Lý Kiến Thiết gào khóc kêu lớn, nước miếng chảy xuống trực tiếp đóng băng trên cằm, chọc cho tụi nhỏ cười tới tấp không ngừng.

Mấy đứa nghịch ngợm liền bắt đầu cởi thắt lưng ra: “Lại đây, tụi tao giúp mày!”

Lâm Doanh Doanh ở nhà không thấy được hai anh em nhỏ đâu, bảo Hoắc Thanh Sơn đi tìm một chút, anh lại nói là không có chuyện gì, nơi này cũng không có nguy hiểm gì, đoán chưng là đi chơi với đám con nít thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-350.html.]

Lâm Doanh Doanh liền mặc kệ, cô để cho Hoắc Thanh Hạnh đi ngủ một lúc, bọn họ ngồi xe lửa lâu như vậy, ở trong nhà khách chắc cũng ngủ không ngon.

Cô thì bảo Hoắc Thanh Sơn lấy mấy cái vải này nọ trong nhà ra sửa lại, cô định làm một cái màn cửa bằng bông. Trước đó chỉ có hai người thôi, ít khi mở cửa sổ ra, bây giờ nhiều người, nhất là còn có hai đứa bé trai, đi ra đi vào, mở cửa một cái là gió lạnh thổi vào vù vù, làm lạnh luôn khí nóng trong phòng.

Trên màn cửa lót bông lên trên cửa, thì dù có mở cửa cũng không đến nổi bị gió lạnh thổi vào ngay.

Sửa một hồi, Lâm Doanh Doanh cảm thấy có hơi mệt mỏi rã rời, cô liền dựa vào người của Hoắc Thanh Sơn mà ngáp: “Sao mà em thấy mệt quá à.”

Hoắc Thanh Sơn nhẹ nhàng nhéo lên gương mặt của cô: “Tối hôm qua anh cũng không có ở nhà đâu.”

Trước kia mỗi khi mệt rã rời cô sẽ đổ thừa tại tối Hoắc Thanh Sơn không cho cô ngủ ngon, tối hôm qua anh không có ở nhà, chính cô nói là ngủ rất ngon đo, bây giờ cô lại nói là mệt rã rời, vậy chắc chắn không đổ cho anh được.

Lâm Doanh Doanh chu mỏ, giọng cô mềm mại, êm dịu, trông buồn ngủ không chịu được.

Hoắc Thanh Sơn sợ cô bị cảm khi ngủ, liền bắt cô cởi áo bông với quần bông ra rồi ngủ.

Lâm Doanh Doanh lười biếng vô cùng: “Em chỉ nằm một lúc thôi.” Đôi mi dài cô vừa khép lại thì cô đã ngủ rồi.

Hoắc Thanh Sơn giúp cô cởi áo bông với quần bông ra, đắp chăn lại cho cô ngủ.

Chờ Lâm Doanh Doanh ngủ được một giấc thì nghe thấy bên ngoài ồn cực, cô mở mắt ra mới phát hiện trong phòng đã tối, đã bật đèn lên. Cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hoắc Thanh Hạnh chạy vào: “Mấy thằng em nó đi ra ngoài chọc phá người ta.”

Lâm Doanh Doanh: “Đánh nhau hả? Hoắc Thanh Hồ còn có thể đánh nhau với người ta hả?” Phải nói tính tình Hồ Thanh Phong nóng nảy, có thể đánh nhau với người khác, còn thằng nhóc Hoắc Thanh Hồ cứ luôn giả vờ lạnh lùng, giả ngầu, cậu nhóc hoàn toàn khinh cái việc đánh nhau với người khác đó.

Cô vội vàng mặc quần áo vào, thì nghe thấy một người phụ nữ ở bên ngoài nói nhao nhao, nói con trai mình bị ức h.i.ế.p gì đó.

Không nghe thấy giọng của Hoắc Thanh Sơn, ngược lại nghe thấy Triệu Hồng Ni Nhi đang cười: “Được rồi mà, cái này có gì đâu. Tụi nhỏ cãi nhau, ầm ĩ đều là chuyện thường hay xảy ra mà.”

Có chị ấy và Triệu Khiết Phân ra mặt, mẹ của Lý Kiến Thiết cũng không thể khóc la om sòm, oán giận mấy câu đã đi rồi, ngay ra mặt của Lâm Doanh Doanh còn không thấy.

Lâm Doanh Doanh đi ra ngoài hỏi chuyện gì.

Tạ Vân liền thêm mắm dặm muối kể, sau khi đầu lưỡi Lý Kiến Thiết dính lên trên cột, vẫn là Lương Đại Lực đi sang chỗ gần đó xin nước nóng rã ra cho cậu nhóc, không để cho cậu nhóc bị thương, nhưng mà Lý Kiến Thiết mất mặt, ngượng đến luống cuống, nhất định muốn đánh nhau với Hoắc Thanh Hồ.

Loading...