Anh Đinh dẻo miệng, nói chuyện phiếm, uống rượu cùng với mẹ Hoắc, khiến mẹ Hoắc thấy như ở nhà vậy, không có nửa điểm lạ lã, cẩn thận nào, lập tức liền thả lỏng.
Lâm Doanh Doanh uống hai chén nhỏ với mẹ Hoắc, khi cô muốn uống chén thứ ba thì Hoắc Thanh Sơn duỗi tay giữ chén rượu của cô lại. Anh nhỏ giọng nói: “Đừng uống, uống nhiều lại say.”
Anh cực kỳ yêu cái dáng vẻ lanh lợi lại hợp lòng người khi say của cô, rất biết làm nũng với anh, chỉ là uống nhiều thì kiểu gì cũng sẽ chóng mặt, không thoải mái, anh không nỡ.
Lâm Doanh Doanh chu mỏ với anh: “Chỉ thích quản em thôi.” Nhưng cô cũng không uống nữa, chỉ rót rượu cho mẹ Hoắc và anh Đinh: “Mẹ, mẹ uống thêm hai chén, uống xong ngủ trên giường đất một giấc, sẽ thoải mái lắm đó.”
Cô lại rót cho Hoắc Thanh Sơn một chén: “Anh Thanh Sơn, anh cũng uống hai chén đi.”
Tạ Vân đột nhiên nói: “Anh ba à, hai đứa mình vẫn có thể làm chú đó.”
Cậu bé không đầu không đuôi mà nói một câu, Hoắc Thanh Hồ hừ một tiếng, sau đó nhỏ giọng cảnh cáo cậu bé: “Sau này nếu em muốn ngày nào cũng đi theo anh thì không cho phép em chơi với mấy đứa nhỏ kia, không chừng sau này tụi nó sẽ ăn h.i.ế.p tụi mình đó.”
Tạ Vân cười nói: “Mình có chị dâu mà, tụi nó không dám đâu!”
Cậu bé có một niềm tin khó nói với chị dâu yêu tinh.
Cậu bé lại nói với Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu ơi, thế cháu em tên là gì ạ?”
Lâm Doanh Doanh không biết cậu bé đang nói cái gì, thuận miệng cười nói: “Cháu gì hả?”
Tạ Vân: “Thì là cục cưng của chị á.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Gò má Lâm Doanh Doanh đỏ lên, cũng không biết sao bọn họ lại hiểu thành cô có thai nên để mấy người mẹ Hoắc đến chăm lo cho nữa, vội vã nói: “Không có cục cưng đâu, em đừng có nói bậy.”
Tạ Vân cũng không quan tâm lời giải thích của cô, bởi vì chị cả của bọn họ đã nói là chị dâu có cục cưng, cậu bé tự mình bàn với Hoắc Thanh Hồ tên cho cháu mình, từ Đậu Đậu đến Rùa Nhỏ, từ Mao Mao đến Thiết Đản, đều bàn qua một lần.
Lâm Doanh Doanh: “…”
Cô bảo mọi người đừng có gấp, từ từ ăn thôi, dù sao thì ngày ở nhà mùa đông của đợt đông lớn này cũng chỉ có thể từ g.i.ế.c thời gian thôi, bọn họ cũng không đánh bài tú lơ khơ, không trò tiêu khiển, chỉ có thể ăn uống và nói chuyện thôi.
Cô bảo Hoắc Thanh Sơn cứ ăn, cô đi dùng nồi hầm để hầm một nồi lê đông lạnh nước đường.
Hoắc Thanh Hạnh ăn no, nhanh gọn mà đi xuống phụ cô: “Chị dâu chị chỉ đi, em làm cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-348.html.]
Lâm Doanh Doanh liền chỉ cho cô ấy từng cái, cũng nói hết chỗ để bột gạo, thóc, dầu, vân vân trong nhà cho cô ấy, còn nói cho cô ấy ngăn kéo để sổ gạo, tiền giấy, để sau này cho cô ấy quản lý gia đình.
Hoắc Thanh Hạnh rất tự nhiên mà đồng ý.
Chi em chồng hai người ngồi ở trong bếp, vừa nói chuyện vừa nhìn nồi hầm, Lâm Doanh Doanh còn lấy hạt dưa cho hai người cùng nhau tách.
Lâm Doanh Doanh: “Nơi này lạnh lắm, không có gì em đừng có ra khỏi nhà, đi nhà vệ sinh cũng lạnh cứng m.ô.n.g luôn.”
Hoắc Thanh Hạnh cũng không còn cẩn trọng, nhát gan ngày xưa nữa, cô ấy nhỏ giọng nói: “Chỗ tụi em cũng lạnh cứng mà.”
Lâm Doanh Doanh: “Thế không có giống. Em thử một chút là biết.”
Vừa nói thì Thanh Hạnh liền muốn đi nhà vệ sinh, Lâm Doanh Doanh vội vàng trùm áo choàng dài quân đội lên dẫn cô ấy đi.
Cô nhắc nhở: “Em đi chậm một chút, cẩn thận, nơi này có thể bị trượt, rất dễ bị té.”
Hoắc Thanh Hạnh cười nói: “Chị dâu không sao đâu, chỗ chúng em cũng có tuyết mà, tới bây giờ em chưa từng té… Á…”
Lời còn chưa có nói hết, Lâm Doanh Doanh nhìn Hoắc Thanh Hạnh bên cạnh đặt m.ô.n.g dưới đất, bởi vì ngã quá nhanh mà Thanh Hạnh có hơi mơ hồ, dường như không biết tại sao mình lại ngồi dưới đất.
“Ha ha ha ha.” Lâm Doanh Doanh vừa cười vừa đỡ cô ấy lên, Hoắc Thanh Hạnh cũng bắt đầu cười lên.
Kết quả mặt đất thực sự quá trơn, hai cô lại đứng ở đó cười, cả người cũng mất sức, cuối cùng Lâm Doanh Doanh chẳng những không đỡ Hoắc Thanh Hạnh lên được mà còn ngã lên trên người cô ấy không ngừng cười.
Hoắc Thanh Hạnh dứt khoát nắm trên đất, dang hai tay hai chân, ngửa mặt lên trời nhìn bầu trời xanh thẳm chói mắt kia: “Chị dâu, trước kia em chưa từng nghĩ tới, phong cảnh trên đời này lại có thể khác với chúng ta.”
Lâm Doanh Doanh ngồi dậy trước, sửa sang lại cái mũ da méo sẹo của mình: “Trên đất lạnh, mau dậy đi.”
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân còn có mấy đứa Lương Đại Lực, Nhị Lực, đang đứng ở hàng rào tre trong sân nhìn hai cô đó.
Hoắc Thanh Hồ: “Đầu óc hai chị ấy có chút không ổn hả?”
Tạ Vân: “Chắc là bị lạnh cóng quá?”
Lúc này trên đường phía Tây có mấy đứa nhỏ đi ngang qua, thấy Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hạnh ở đó đỡ nhau, nhóc liền lặng lẽ nói: “Cô ấy thật là ngốc, không hổ là cô vợ ngốc nhất trong trại quốc doanh của chúng ta!”