Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-06-24 21:29:48
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người gặp mặt, có một khoảng thời gian thắm thiết để nói về chuyện cũ.

Hoắc Thanh Sơn đem hành lý của đám người mẹ Hắc bỏ vào phòng Bắc, đi ra tự động thế chỗ cho Lâm Doanh Doanh, để cho cô tiếp chuyện với mẹ và các anh chị em, anh tiếp tục nướng cá.

Hoắc Thanh Hạnh đã cởi áo choàng dài, rửa tay phụ bới cơm, cô ấy để cho Lâm Doanh Doanh ở cùng đợi với mẹ Hoắc trên giường đất, cô ấy giúp anh trai làm việc.

Lâm Doanh Doanh vui rạo rực kéo mẹ Hoắc lên trên giường, cảm giác như cô đang sống cuộc sống nhỏ bé dễ chịu của một bà địa chủ, đẹp đến không tưởng, cô bảo Hoắc Thanh Hồ nhanh chóng lấy rượu từ trong tủ ra, cô muốn uống rượu với mẹ, làm đón gió tẩy trần cho mẹ.

Cô nghiêng người về phía cửa kêu lên: “Anh Thanh Sơn, anh đi gọi anh Đinh đi.”

Vừa mới nói thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười ha hả của anh Đinh, anh ta đã canh giờ mà tới rồi.

“Nghe nói sáng nay em dâu xuống bếp, anh ngửi thấy mùi nên đã tới rồi nha.” anh Đinh vừa vào cửa: “Ui trời, lão Hoắc, sao vẫn là cậu nấu cơm vậy?”

Lâm Doanh Doanh: “anh Đinh, nhà tụi em có đầu bếp lớn, đầu bếp nhỏ tới nấu, sau này anh được ăn ngon rồi.”

anh Đinh và mấy người mẹ Hoắc cũng quen thuộc, gặp mặt liền chào nhau niềm nở, sau đó anh ta đưa quà lên – hai lọ kem dưỡng da tay, hai cục xà phòng.

Lâm Doanh Doanh khen: “anh Đinh thật có lòng quá, tặng quà luôn tri kỷ như vậy. Nơi này không khí rất là khô, mùa đông nhất định phải thoa rất nhiều kem dưỡng da tay, nếu không mặt sẽ bị nứt nẻ.”

Cô nhìn gò má mẹ Hoắc cũng đã nứt nẻ, vội vàng mở nắp ra thoa thoa.

anh Đinh: “Ỏ, không biết còn tưởng là mẹ con ruột đấy.”

Mẹ Hoắc cực kỳ vui: “Con gái ruột còn chưa có thoa kem dưỡng da cho dì đâu.” Bà cúi đầu nhìn bụng của Lâm Doanh Doanh một chút, nhỏ giọng nói: “Doanh Doanh, bao lâu rồi, có bị ốm nghén không?”

Lâm Doanh Doanh: “Dạ?”

Mẹ Hoắc: “Chị cả con đoán con có rồi.”

anh Đinh kinh ngạc nói: “Ôi trời, song hỷ lâm môn nha.”

Lâm Doanh Doanh: “Anh Đinh lại trêu chọc náo nhiệt rồi, không có đâu.” Cô sợ mẹ Hoắc thất vọng, cười nói: “Tụi con muốn mẹ và em trai, em gái tới là muốn cả nhà đoàn tụ, cũng không phải cho mẹ đến xem con nhỏ đâu.”

Anh Đinh chặc chặc hai tiếng, xem người ta thật biết nói chuyện kìa.

Không bao lâu Hoắc Thanh Hạnh đã bưng thức ăn lên bàn, làm đầy ắp cả một bàn, ngoài ra còn có một vung lớn cá nước, tổng cộng nướng hai mươi mấy con.

Lâm Doanh Doanh bảo Hoắc Thanh Sơn lấy mấy con cá lớn cho mấy tên nhóc nhà kế bên nếm thử một chút, bọn nó còn chưa từng được ăn đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-347.html.]

Hoắc Thanh Sơn để bọn họ ngồi trong phòng, anh đi đưa, ngày lạnh như vậy, đi ra ngoài một chút đã lạnh cứng người.

Anh vừa muốn ra cửa, Lương Đại Lực đã chống gậy leo tường qua, còn cầm một cái nồi nhỏ cá khô hầm trứng gà hun hút khói qua.

Hoắc Thanh Sơn để cho cậu bé vào nhà, cho cậu bé bưng cá nướng.

Lương Đại Lực thấy nhiều người như vậy cũng mắc cỡ, nghiêng đầu muốn chạy.

Lâm Doanh Doanh gọi cậu bé: “Đại Lực, con tới đây.”

Lương Đại Lực nhăn nhăn nhó nhó đi vào, gọi một tiếng cô Lâm, sau đó còn chủ động nói với mẹ Hoắc là thưa bà nội.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh liền giới thiệu Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cho cậu bé, lại khen Lương Đại Lực với người nhà một đợt, khen đến khóe miệng Hoắc Thanh Hồ cũng giật sang một bên.

Hoắc Thanh Hồ và Lương Đại Lực lớn cỡ nhau, có lẽ cũng chỉ ít hơn một tuổi hoặc vài tháng thôi.

Lương Đại Lực gọi một tiếng anh và em.

Hoắc Thanh Hồ: “Sai rồi, cậu gọi anh tôi bằng chú sao có thể gọi tôi là anh chứ?”

Mặt Lương Đại Lực liền đỏ, cực kỳ ấm ức, cậu bé không thích Hoắc Thanh Hồ, vừa gặp mặt đã chiếm tiện nghi của cậu bé, đều nói tuổi lớn cỡ này đều gọi là anh trai em trai, sao mà cậu ta có thể làm chú của cậu bé chứ?

Hừ! Giận ghê!

Mẹ Hoắc nhìn ra được nhóc con không vui, vội vàng nói: “Cũng không phải người một nhà thật sự, người lớn thì tính theo người lớn, con nít tính theo con nít, không có gì xấu.” Bà vội vã cầm kẹo cho Lương Đại Lực ăn.

Lương Đại Lực còn đang tủi thân đó, nhưng mà không có dám không lễ phép với mẹ Hoắc, cũng không muốn kẹo, sau khi chào hỏi với Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn xong thì nhanh chóng chạy đi.

Tạ Vân: “Anh Đại Lực, nhớ tới chơi nha!”

Hoắc Thanh Hồ: “Nó phải kêu em là chú.”

Tạ Vân không đồng ý, cười hì hì nói: “Anh ba à, anh muốn làm chú vậy hả? Vậy em kêu anh bằng chú là được rồi, chú ba ơi!”

Hoắc Thanh Hồ liếc mắt, tát cậu bé một cái: “Em kêu thế làm anh già rồi!”

Mọi người cũng cười lên.

Hoắc Thanh Sơn mang cá nướng cho nhà kế bên, sau đó dọn dẹp chút vào ăn cơm. Bốn người mẹ Hoắc vừa tới, vốn nhà của hai người là anh và Lâm Doanh Doanh đang trống trải liền được lắp đầy.

Lòng anh cũng vui vẻ theo.

Loading...