Anh không phải là người nói chuyện thị phi sau lưng người ta, luôn khoan dung rộng lượng với mọi người, huống chi chuyện đó nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến đồng chí, cho nên anh cũng không muốn mang ra để nói.
Lâm Doanh Doanh nhất định muốn hỏi, anh cũng chỉ nói trọng tâm vấn đề, hơn nữa anh cũng biết Lâm Doanh Doanh là người kín miệng, sẽ không tùy tiện kể chuyện xấu hổ của người khác ra ngoài.
Hơn nữa, anh cũng sợ Lâm Doanh Doanh nghĩ oan cho anh, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, anh toàn tâm toàn ý yêu thương người vợ của mình, nếu bị nghi ngờ nhớ thương người khác, vậy thì oan uổng cho anh quá.
Lâm Doanh Doanh cũng không phải kiểu người nắm mãi không chịu buông tha cho người khác, mặc dù cô có thành kiến với hành động tỏ tình khi đã biết rõ Hoắc Thanh Sơn có vợ rồi của Hứa Trác Nhiên, nhưng sau đó người ta cũng không dây dưa với Hoắc Thanh Sơn nữa, nên cô cũng tha thứ.
Nhưng cô vẫn phải nói rõ ràng với lão Đinh.
Buổi trưa Hoắc Thanh Sơn muốn gọi lão Đinh đến ăn cơm, kết quả lão Đinh đi tiễn Tống Thiến, buổi tối mới tới ăn cơm, Hoắc Thanh Sơn chiên cá ông cụ.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của lão Đinh, Lâm Doanh Doanh cười nói: "Lão Đinh, có phải không cần giới thiệu nữ văn công nữa đúng không?"
Ánh mắt của lão Đinh sáng ngời, nhìn Lâm Doanh Doanh, sau đó làm ra vẻ mặt bất mãn, "Tôi nói em dâu này, vợ chồng hai người không biết ý tứ gì cả."
Tính cách của anh ta hoàn toàn trái ngược với Hoắc Thanh Sơn, Hoắc Thanh Sơn không thích hỏi thăm chuyện của người khác cũng không nói chuyện thị phi của người khác, khoan dung rộng lượng với mọi người, còn anh ta thì kiểu đã biết đoạn đầu sẽ muốn biết đoạn cuối, nếu không sẽ ngủ không được ngon.
Anh ta uy h.i.ế.p vợ chồng son phải nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho anh ta biết, nếu không anh ta sẽ nghi ngờ Hoắc Thanh Sơn có thành kiến với anh ta, cố ý phá hoại mối quan hệ của anh ta với nữ văn công xinh đẹp.
Hoắc Thanh Sơn trực tiếp không để ý tới anh ta, chọn cho Lâm Doanh Doanh hai con cá ông cụ to. Loại cá này đầu không to, đầu chiếm một phần ba, xương cũng rất nhỏ, cả người đều là thịt, thông thường thì chỉ cần cắt phần đầu, chế biến xong thì ăn luôn cả con.
Anh dùng đũa lưu loát tách phần thịt cá ra rồi lấy xương cá ra, nhưng không ném đi mà trực tiếp đưa vào miệng mình ăn, sau đó lấy phần thịt cá ngon nhất đặt vào trong bát của Lâm Doanh Doanh.
Lão Đinh hâm mộ chậc chậc một tiếng, không nhịn được cũng đưa bát qua, "Lão Hoắc?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-341.html.]
Hoắc Thanh Sơn: "Tôi có thành kiến với anh, anh không biết sao?"
Vậy mà còn muốn ăn cá, mặt dày thật đấy?
Lâm Doanh Doanh liền ăn cười, lấy một cái xương đặt vào trong bát lão Đinh, "Ăn đi, đừng nói bọn em keo kiệt không cho anh ăn."
Lão Đinh:... Chờ tôi cưới vợ!
Anh ta hừ một tiếng, "Không cần giả vờ ngớ ngẩn để lừa tôi, tôi thừa sức đoán ra được. Chắc là trước đây cậu và nữ văn công kia có hẹn hò với nhau, sau đó cậu về thăm gia đình thấy em dâu hấp dẫn, thì..."
Hoắc Thanh Sơn nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
Lão Đinh lập tức ngậm miệng lại, sau đó trực tiếp bỏ một cái đầu cá ông cụ vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, "Tôi rút lại lời nói vừa rồi. Được rồi, hai người không cần cố gắng phải giải thích với tôi, nhưng mà lão Hoắc không đồng ý cho tôi xem mắt với nữ văn công, chắc chắn nguyên nhân là muốn tốt cho tôi. Nhưng mà, lão Hoắc, cậu kín miệng và tính muộn tao như vậy, cũng không nói xấu người khác, nên tôi sẽ không hỏi nữa. Còn hai người, cũng cứ yên tâm đi, mặc dù tôi có chút buồn cười, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của nữ đồng chí tôi cũng sẽ không không biết nặng nhẹ, sẽ không nói gì đâu."
Lâm Doanh Doanh cười cong hai mắt, khen: "Lão Đinh đúng là hiểu chuyện." Cô đẩy đĩa cá về phía lão Đinh, "Đây, anh ăn nhiều một chút."
Cô lại bắt đầu hỏi thăm chuyện của Tống Thiến, cô nhạy bén cảm thấy nhất định là lão Đinh có gì đó, nếu không làm sao có thể siêng đi tiễn người ta như vậy? Đi tiễn còn tiễn một ngày một đêm?
Quả nhiên lão Đinh cũng không xấu hổ, liền nói cảm thấy quân y Văn là người rất tốt, thẳng thắn hào phóng, anh ta muốn thử một chút, nhưng quân y Văn người ta còn không có ý đó, cho nên anh ta phải tiếp xúc nhiều lần mới có thể thành công được.
Lâm Doanh Doanh cười tủm tỉm, "Lão Đinh, theo đuổi người khác là sở trường của tôi. Từ nhỏ đến lớn tôi theo đuổi..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chưa kịp nói xong, cô cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Thanh Sơn rơi vào mặt mình, cô cười càng thêm ngọt ngào, "Thời gian theo đuổi Hoắc Thanh Sơn đã giúp tôi tổng kết được nhiều kinh nghiệm, điều quan trọng là anh phải làm những gì mà người ta thích, sau đó lá gan phải to, da mặt phải thật dày!"
Lão Đinh: "Ồ! Có chút tài năng đó nha."