Cô bắt đầu nổi lên tính xấu, xoay người lại đá chân anh, nhưng lại làm chân mình bị đau, đánh vào n.g.ự.c anh, cũng làm tay mình tê dại. Kết quả đánh chẳng được, mà mắng cũng không xong, Lâm đại tiểu thư tức giận không thôi, giậm chân một cái: “Anh ức h.i.ế.p em, chân, tay anh, cơ bắp anh đều ức h.i.ế.p em!”
Hoắc Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài, rộng mở vòng tay ôm cô thật chặt, thấy cô còn giãy giụa, liền nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống.
Không mang theo sự dịu dàng, quan tâm giống như trước kia, nụ hôn này rất bá đạo, mang theo sự nôn nóng mà từ trước đến giờ chưa từng có.
Chờ một nụ hôn dài này kết thúc, hơi thở của hai người đều bất ổn, Lâm Doanh Doanh mềm nhũn ở trong n.g.ự.c anh, hầu như không đứng được.
Cô vốn đang tức giận, kết quả là bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, thậm chí còn bị nhào nặn đến muốn anh, Lâm Doanh Doanh càng tức giận hơn, làm sao có thể như vậy được chứ!
“Hoắc Thanh Sơn, anh nói thật đi, có phải là anh và Hứa Trác Nhiên đó đã từng hôn nhau hay không?”
Hoắc Thanh Sơn: “Không có.” Anh trực tiếp ôm lấy cô, đầu để lên trán cô: “Cục cưng, bất kể là trong tim hay là thân thể, anh chỉ có một mình em, đừng có nghĩ bậy bạ về anh, không được nói những lời như vậy nữa.”
Nghe cô nói chia tay, mặc dù là nói giận dỗi, nhưng trái tim anh cũng đau nhức giống như bị d.a.o cứa vậy. Loại lời quyết tuyệt này, dù là nghe anh cũng không thể nghe được, nhất là được nói ra từ miệng cô.
Lâm Doanh Doanh đột nhiên hiểu ra đôi chút, người đàn ông này ấy à, không thích nói chuyện, nhưng lại càng không thích nói đến chuyện thị phi của người khác, chỉ sợ là có chuyện khó nói gì đó rồi.
Cô vòng qua cổ anh, hai chân kẹp bên hông anh: “Có phải là anh không tiện nói ra chuyện của Hứa Trác Nhiên hay không?”
Hoắc Thanh Sơn gật đầu một cái.
Lâm Doanh Doanh: “Vậy em hỏi, anh chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi.”
Hoắc Thanh Sơn lại gật đầu một cái.
Lâm Doanh Doanh: “Có phải cô ấy có tình nhân không?”
Hoắc Thanh Sơn lắc đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh trợn mắt: “Anh biết nhiều thật đó.”
Hoắc Thanh Sơn: “Anh không biết.”
Lâm Doanh Doanh hừ nhẹ: “Anh không quen biết cô ấy?”
Hoắc Thanh Sơn gật đầu.
Lâm Doanh Doanh: “Như vậy là cô ấy lén lút tìm anh?”
Hoắc Thanh Sơn gật đầu một cái.
Trong nháy mắt vòi giấm trong lòng Lâm Doanh Doanh lại bị vặn ra, bổ sung thêm vào trong đầu mấy ngàn chữ hai người bọn họ nói vào giờ nào, địa điểm ở đâu, thần thái như thế nào, đối thoại, gặp mặt nhau ra làm sao, oán hận nói: “Cẩu nam nữ!”
Hoắc Thanh Sơn: “... ...” Anh tiến lên trước khẽ cắn lên cằm cô một chút, trừng phạt tội cô nói bậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-339.html.]
Lâm Doanh Doanh: “Cô ấy đã từng bày tỏ với anh?”
Hoắc Thanh Sơn: “Bày tỏ là cái gì?”
Lâm Doanh Doanh tức giận: “Hoàng Xuân Yến!”
Hoắc Thanh Sơn vừa mới muốn hỏi Hoàng Xuân Yến là ai, nhưng đối mặt với cặp mắt đen bóng, lửa cháy hừng hực của cô, thức thời gật đầu một cái.
Lâm Doanh Doanh nâng mặt anh lên, cắn vào sống mũi cao ngất của anh, chắc là chỗ này sẽ đau!
Quả nhiên Hoắc Thanh Sơn rên lên một tiếng.
Lâm Doanh Doanh: “Chắc là anh cũng không đồng ý!”
Hoắc Thanh Sơn dùng sức gật đầu.
Lâm Doanh Doanh chậc một tiếng: “Thật ra thì chuyện này cũng chẳng có gì cả, cho dù Hứa Trác Nhiên đã từng bày tỏ với anh, nhưng cũng không thể tước đoạt tự do theo đuổi hạnh phúc của người ta được. Người ta cũng chẳng quấn quýt, dây dưa với anh!”
Hoắc Thanh Sơn mím môi.
Lâm Doanh Doanh tiếp tục nói: “Cho dù có ly hôn vẫn có thể tái giá mà, chẳng qua chỉ là bày tỏ thất bại mà thôi, chuyện này không tính là gì cả. Chỉ cần cô ấy không bắt cá hai tay, đứng núi này trông núi nọ thì chẳng sao cả.”
Hoắc Thanh Sơn do dự một lúc: “Anh đã nói là anh có vợ rồi.”
Lâm Doanh Doanh ừ một tiếng, ngay sau đó nghi ngờ nhìn anh: “Cô ấy biết anh có vợ mà còn bày tỏ với anh?”
Hoắc Thanh Sơn yếu ớt gật đầu một cái.
Lâm Doanh Doanh xì một tiếng, cười nhạt, giơ tay lên dùng sức nắm lấy má anh: “Hoắc Thanh Sơn, anh đã có vợ mà còn trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi, tên đàn ông chó má nhà anh! Đại khốn kiếp!”
Hoắc Thanh Sơn lên tiếng chối bỏ: “Anh không có.”
Lâm Doanh Doanh: “Thả em lên giường sưởi đi.”
Hoắc Thanh Sơn ngoan ngoãn ôm cô vào, sau đó nhìn vợ anh bắt đầu cởi nút áo thắt của áo bông, mắt anh từ từ đỏ lên.
Lâm Doanh Doanh: “Em muốn tắm.”
Hoắc Thanh Sơn phát ra một tiếng a khàn khàn từ trong cổ họng: “Anh đi đổi nước cho em.”
Lâm Doanh Doanh trừng anh: “Không cho anh chạm vào em! Một đêm này và ngày mai đều không được chạm vào!”
Hoắc Thanh Sơn: “...”
Anh lặng lẽ đổi nước cho Lâm Doanh Doanh, rồi đóng cửa phòng lại tránh cho có người tới quấy rầy, sau đó ngoan ngoãn đứng ở chỗ đó nhìn cô vợ nhỏ giống như yêu tinh của anh tắm rửa. Cơ thể trắng nõn như bạch ngọc mê hoặc của cô nghịch nước, vừa dùng ánh mắt khiêu khích anh, vừa lạnh lùng cảnh cáo anh không được phép đụng vào cô.
Anh cảm giác như mình muốn nổ tung vậy.