Lâm Doanh Doanh cười lên, vội vàng giải thích đó là Đinh Quang Vinh không phải người yêu của cô: “Làm sao mà cô tìm được tôi?”
Văn Thiến cười nói: “Chẳng phải chuyện này rất dễ dàng sao, tôi đi hỏi thăm cặp vợ chồng son trên chuyến xe lửa này, là cô gái xinh đẹp nhất. Thế là tìm hết mấy người, cuối cùng tìm được cô, thế mà cô lại là vợ quân nhân đẹp nhất nông trường chúng ta!”
Lâm Doanh Doanh chẳng sợ xấu hổ chút nào, cười nói: “Cũng là do mọi người thương yêu. Đúng lúc đang ăn cơm, vào nhà ăn chung đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Văn Thiến muốn từ chối, nhưng ngay sau đó lại ngượng ngùng nói: “Đúng là đói thật, chỉ là tôi có mang theo phiếu cơm, đến nhà ăn...”
“Cũng đã tới rồi còn đến nhà ăn làm cái gì nữa chứ.” Lâm Doanh Doanh liền đẩy cô ấy về nhà ăn cơm.
Triệu Hồng Ni Nhi cũng là một người thích hóng chuyện nên đi theo.
Ba người phụ nữ vừa vào cửa liền phát hiện bầu không khí có chút ngưng trọng, nhất là Hoắc Thanh Sơn, quanh thân đều quanh quẩn một tầng áp suất thấp.
Lâm Doanh Doanh vào nhà, nhét áo choàng dài quân đội lên người Đinh Quang Vinh: “Anh Đinh, Văn quân y tới nói cảm ơn với anh.”
Văn Thiến vừa nhìn, cơ bản đã hiểu rõ, nhìn Hoắc Thanh Sơn một cái rồi cười nói với Lâm Doanh Doanh: “Đây là doanh trưởng Hoắc, chồng cô. Lần này chắc không nhận sai đâu nhỉ.”
Lâm Doanh Doanh cười một tiếng, đi lấy bát sạch, tráng bát bằng nước nóng để cô ấy ăn cơm.
Văn Thiến là một quân y, mặc dù một phòng toàn những nhân vật lớn, nhưng cô ấy cũng không thận trọng, xấu hổ, ngồi xuống liền bắt đầu ăn: “Đúng là đói thật. Ở chỗ chúng ta đúng là không dễ dàng đi ra ngoài được, nghe thì như là cách vách, nhưng đi tới đi lui cảm giác như là cách xa vạn dặm vậy.”
Lâm Doanh Doanh nói đi lấy chút thức ăn cho Văn Thiến, trước đó Hoắc Thanh Sơn có để lại một ít.
Hoắc Thanh Sơn bưng cá ra, vẫn giữ lại thịt thỏ cho Lâm Doanh Doanh.
Văn Thiến rất khéo nói, nói chuyện vừa thẳng thắn vừa nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau đã làm thân được với Triệu Hồng Ni Nhi và Đinh Vinh Quang.
Cơm nước xong, Văn Thiến để lại một phiếu cơm và một đồng. Lâm Doanh Doanh cũng nhét trả lại cô ấy: “Buổi tối cô ngủ ở đâu? Muộn như vậy rồi có khi không về được.”
Văn Thiến: “Đoàn bộ có nhà khách mà.”
Lâm Doanh Doanh mới vừa nói muốn đưa tiễn thì Triệu Hồng Ni Nhi đã hô lên: “Anh Đinh, anh tiễn đi, buổi tối Doanh Doanh dễ bị ngã, anh đưa đi.”
Lâm Doanh Doanh: ... Anh ta tiễn thì cứ tiễn đi, làm sao lại còn sát vạch trần khuyết điểm của cô ra thế.
Đợi đã, cô nhìn ra ý của Triệu Hồng Ni Nhi, làm sao cứ nhìn thấy con gái là lại muốn tác hợp cho anh Đinh thế nhỉ, cũng không biết là Văn Thiến nhà người ta đã kết hôn chưa nữa, lại nói chỗ anh Đinh vẫn còn Hứa Trác Nhiên muốn xem mắt mà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-338.html.]
Triệu Hồng Ni Nhi đã thúc giục Đinh Quang Vinh đi, Văn Thiến cũng không từ chối, cô ấy xác thực là không quen biết nơi đây, hơn nữa buổi tối cũng không tiện để một cô gái yểu điệu như Lâm Doanh Doanh đi ra ngoài chịu rét với cô ấy, vậy nên hai người liền đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Triệu Hồng Ni Nhi đã nhanh nhảu giúp dọn bàn cơm, cũng dọn sạch cả giường, bát đũa thì để Hoắc Thanh Sơn rửa. Chị ấy nháy mắt kéo Lương Chí Quốc mau chóng rời đi.
Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại hai người, khí áp có hơi thấp.
Hoắc Thanh Sơn xắn tay áo, lặng lẽ rửa bát.
Lâm Doanh Doanh hừ một tiếng theo sau, nhìn anh cầm thìa lên cô đập cho rơi xuống, anh lại cầm lên, cô lại đập.
Hoắc Thanh Sơn bất đắc dĩ nhìn cô một cái, đưa tay ra muốn ôm cô, nhưng Lâm Doanh Doanh lại né tránh.
Hoắc Thanh Sơn: “Làm sao vậy?”
Lâm Doanh Doanh trợn to đôi mắt trong trẻo lên nhìn anh: “Anh nói xem, anh và Hứa Trác Nhiên đó có quan hệ thế nào!”
Hoắc Thanh Sơn: “Không có quan hệ gì cả.” Anh dừng lại một chút, dịu dàng nói: “Anh đi rửa bát, có phải là em còn chưa ăn hay không...”
Lâm Doanh Doanh: “Vốn dĩ là anh rửa bát mà, chẳng lẽ còn để em rửa? Hừ!”
Hoắc Thanh Sơn: “Em còn chưa ăn cơm tối, anh giữ lại chân thỏ cho em đó.”
Lâm Doanh Doanh: “Đói c.h.ế.t rồi!” Cô vặn hông một cái, ngồi xuống cái ghế băng bên cạnh.
Hoắc Thanh Sơn đi tới muốn ôm cô, cô thở phì phò vặn vẹo cơ thể: “Đừng đụng vào em!”
Hoắc Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là quỳ một gối xuống trước mặt cô, tay đặt trên đầu gối của cô: “Anh cũng mới nhận ra cô ấy có tên như thế, thật sự không có quan hệ.”
Lâm Doanh Doanh: “Vậy tại sao anh lại nói cô ấy là anh Đinh không hợp?”
Hoắc Thanh Sơn lại trầm mặc.
Thấy anh như vậy, Lâm Doanh Doanh liền lê người dậy, đá anh một phát, ngạo nghễ nói: “Hoắc Thanh Sơn, em thật sự tức giận đó! Anh ức h.i.ế.p em, em muốn chia tay với anh!” Cô xoay người lập tức đi ra ngoài.
“Doanh Doanh!” Hoắc Thanh Sơn đứng dậy ngay tức khắc, đồng thời đưa tay ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo cô vào trong n.g.ự.c mình.
Động tác của anh quá nhanh, sức lực cũng có hơi lớn, làm Lâm Doanh Doanh bị va vào hơi đau.