Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-06-24 21:29:25
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hồng Ni Nhi: Vấn đề này có chút nguy hiểm, không thể trả lời được. Chị ấy cười nói: “Đẹp, đều đẹp cả.”

Đinh Quang Vinh vừa nghe thấy Hứa Trác Nhiên rất đẹp, cũng là một nữ thanh niên tiến bộ có chủ kiến, liền có chút động tâm. Dẫu sao anh ta già đầu rồi cũng nên thành gia, kết hôn cũng chẳng cần cả ngày nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh để ăn cơm chùa, nhìn bọn họ dính lấy nhau ngọt ngấy chọc người khác tức giận.

Lúc này cuối cùng Hoắc Thanh Sơn cũng đã hợp nhất người mới vừa rồi trong lời nói của Lâm Doanh Doanh và Hứa Trác Nhiên lại làm một đột nhiên nói: “Không được.”

Mọi người bỗng chốc sửng sốt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đều nhìn anh hỏi vì sao không được.

Sắc mặt Hoắc Thanh Sơn có hơi mất tự nhiên, nhưng lại không lên tiếng, chỉ nói: “Hai người bọn họ không hợp nhau.”

Lâm Doanh Doanh cau mày, nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Không hợp sao anh không nói sớm, em cũng đã giới thiệu với anh Đinh xong rồi thì anh mới nói thế hả?”

Hoắc Thanh Sơn: “Trước đó anh không biết Hứa Trác Nhiên là ai.”

Lâm Doanh Doanh nghe ra trong câu nói có hàm ý khác, không biết làm sao, đột nhiên liền bắt đầu ghen, cô khẽ hừ một tiếng.

Đinh Quang Vinh đã uống nhiều, mắt say lờ đờ nhìn bọn họ: “Làm sao vậy, không phải nói là giới thiệu đối tượng hả, đối tượng đâu?”

Lâm Doanh Doanh tức giận nói: “Anh uống nhiều như vậy, đối tượng còn không phải là bị dọa chạy mất rồi sao?”

Đinh Quang Vinh cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Ai ya, cô tức giận, ghét bỏ chúng tôi rồi, được, sau này không đến uống nữa, đi đây.”

Lâm Doanh Doanh vỗ anh ta một cái: “Anh mau mau tỉnh rượu đi.” Cô nghiêng đầu nói chuyện với Triệu Hồng Ni Nhi: “Chị dâu, không phải là chị nói chị sẽ cắt giấy cắt hoa sao (giấy màu đỏ được cắt ra thành hình chim, chữ,... để dán lên cửa sổ), đi thôi, đi cắt cho em mấy cái nữa, gian nhà này tối đen lại chẳng có chút đồ trang trí nào, nhìn chẳng thoải mái gì cả.”

Cô liếc Hoắc Thanh Sơn một cái, khẽ hừ một tiếng, kéo Triệu Hồng Ni Nhi đi.

Hoắc Thanh Sơn: “...”

Nhìn hai người phụ nữ đi rồi, Lương Chí Quốc có chút buồn bực, anh ấy không biết chuyện gì xảy ra: “Mới vừa rồi làm sao vậy?”

Đinh Quang Vinh: “Lâm Doanh Doanh tức giận.”

Lương Chí Quốc: “Không thể nào, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi tới uống rượu, ăn cơm, cho tới bây giờ em dâu cũng chưa bao giờ hẹp hòi cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-337.html.]

Đinh Quang Vinh nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn: “Cậu Hoắc, cậu nói đi, tại sao cậu không giới thiệu đối tượng cho tôi, có phải là cậu vừa ý tôi không?”

Mặt Hoắc Thanh Sơn đen lại: “Im miệng.”

Lương Chí Quốc kinh ngạc nhìn Hoắc Thanh Sơn: “Thanh Sơn, cậu không thể bảo cậu ta im miệng được, mà cậu nên giải thích tại sao đi chứ.”

Mới vừa rồi hình như anh ấy có nghe thấy Hoắc Thanh Sơn nói không được, bọn họ không hợp nhau.

Nhưng Hoắc Thanh Sơn lại ngậm chặt miệng, không nói một chữ nào cả.

Đinh Quang Vinh bắt đầu cười, nhìn Hoắc Thanh Sơn: “Cậu Hoắc, chẳng lẽ chỉ có cậu mới có thể lấy được cô vợ xinh đẹp, còn anh em lại không được hả?”

Cách vách, Triệu Hồng Ni Nhi và Lâm Doanh Doanh đang lục tìm giấy đỏ ra, chỉ là hôm nay trời tối, chị ấy chờ tới ngày mai rồi mới cắt. Chị ấy hỏi Lâm Doanh Doanh: “Em gái, em nói sao? Chị lại thấy không đúng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh chu mỏ lên: “Chị dâu, em thấy Hoắc Thanh Sơn và nữ văn công kia có chuyện.”

Triệu Hồng Ni Nhi lập tức khoát tay: “Vậy thì không thể nào. Chị nói cho em biết này, em không thể hàm oan mù quáng cho Thanh Sơn được. Từ ngày chị biết cậu ấy tới nay, cậu ấy không phải loại người như vậy. Em không biết đấy thôi, cho tới bây giờ cậu ấy ở trong bộ đội đều chưa từng dính dáng gì đến những nữ thanh niên chưa lập gia đình nào cả. Giống như mấy đoàn văn công, đội tuyên truyền không có quan hệ với đơn vị huấn luyện của bọn họ, cho tới nay cậu ấy chưa từng tiếp xúc qua.”

Lâm Doanh Doanh lại muốn chờ tới buổi tối để thẩm vấn anh thật kỹ.

“Lâm tri thanh có nhà không?” Bên ngoài truyền tới một giọng nữ trong trẻo.

Triệu Hồng Ni Nhi nghe thấy trước, liền đi ra cửa cùng Lâm Doanh Doanh nhìn xem, chỉ thấy có một nữ quân y đứng bên ngoài hàng rào, trong tay ôm một cái áo choàng dài quân đội.

Lâm Doanh Doanh: “Chính là tôi, cô là ai?”

Nữ quân y kia cười nói: “Là tôi này, trên xe lửa, trả lại áo choàng dài quân đội cho cô!”

Lâm Doanh Doanh lập tức nhớ ra, cười nói: “Là cô à. Mau vào đây.” Cô kéo Triệu Hồng Ni Nhi cùng chào hỏi nữ quân y kia.

Nữ quân y tự giới thiệu mình một chút trước khi gặp mặt, cô ấy tên là Văn Thiến, là quân y tiếp viện cho nông trường, làm việc ở tổng cục nông trường.

Cô ấy cũng không ngượng ngùng gì, cười nói: “May nhờ có áo choàng dài quân đội của người yêu cô cứu tôi một mạng, không thì đảm bảo là tôi bị đông thành cây kem rồi.”

Loading...