Khi đi ngang qua đoàn bộ, anh dẫn Lâm Doanh Doanh vào đó một chuyến. Anh bảo Lâm Doanh Doanh đi vào phòng làm việc trong doanh bộ của bọn họ ngồi một chút, anh đi tìm người nói chút chuyện. Hoắc Thanh Sơn đi tới đoàn bộ, tìm đoàn trường Kỳ đề nghị chuyện không đi làm, muốn thao luyện, các chiến sĩ thao luyện, phó doanh trưởng và các liên trưởng cũng không thể nhàn rỗi. Chẳng những phải thao luyện, mà từng doanh, từng liên phải xếp hàng cùng nhau, thao luyện lẫn nhau.
Dĩ nhiên là đoàn trưởng Kỳ đồng ý! Sau khi ăn trưa xong sẽ để cho người truyền tin từng đợt cho mọi người.
Hoắc Thanh Sơn trở lại doanh bộ, triệu tập mấy doanh trưởng của mình lại mở một cuộc họp ngắn ngủi, truyền đạt lại chỉ thị không đi làm phải thao luyện trong đoàn một lần. Cuối cùng nhìn lướt qua, nói một câu: “Không cần nể nang Tam doanh.”
Cha của Lý Kiến Thiết chính là phó doanh trưởng của Tam doanh, lần này đảm bảo phải cho bọn họ thao luyện rõ ràng.
Mấy liên trưởng là thủ hạ của Hoắc Thanh Sơn đều có đặc sắc, nhưng không hề có một ai ngoại lệ là yếu ớt cả, đến nông trường chưa có buổi thao luyện lớn nào, bọn họ đều có chút ngứa ngáy.
Sắp tới trưa, Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh về nhà nấu cơm.
Trong nhà có một con thỏ, đúng lúc cho thêm nấm và khoai tây vào nồi hầm lên, ngoài ra còn có cá mà mấy người Lương Chí Quốc mang tới, cũng có thể cho dưa chua vào om một nồi lên.
Hai liên trưởng đuổi theo nhỏ giọng hỏi anh: “Doanh trưởng, vậy... lúc chúng ta không đi chặt gỗ, có thể làm chút chuyện khác không?”
Tỷ như đi đánh cá này, đi săn chẳng hạn này.
Hoắc Thanh Sơn: “Không nên tùy tiện đi vào lâm trường bên kia, có kỷ luật. Nếu muốn đánh cá thì mấy cậu có thể đi thương lượng với mấy ngư dân trong thôn để kết hội, chú ý kỷ luật bảo vệ dân chúng.”
Hai liên trưởng đứng nghiêm chào: “Cảm ơn doanh trưởng.” Cậu ấy lại cười với Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu, chỗ này không có nhiều thịt lợn, thế nhưng bảo đảm là đủ cá, chị cứ ăn nhiều vào!”
Lâm Doanh Doanh cười với cậu ấy: “Cảm ơn nha, các cậu vất vả rồi.”
Cô kéo Hoắc Thanh Sơn: “Đi mau, về nhà làm cá đi.”
Khi đi ra, đúng lúc đụng phải một đám người của đoàn văn công trở về từ bên ngoài, bọn họ ai ai cũng đều thanh xuân phơi phới, hăng hái, hăm hở, cười cười nói nói, có người đeo nhạc cụ, còn có người đeo máy chụp ảnh.
“Hứa Trác Nhiên, hai ngày nay không có việc gì, xế chiều chúng ta vào thành phố đi, ở chỗ đó hai ngày có thể xem chiếu bóng đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-335.html.]
Nghe có người nhắc tới Hứa Trác Nhiên, Lâm Doanh Doanh liền không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một nữ văn công mắt ngọc mày ngài trong đó, đích xác là rất đẹp. Nhìn như vậy, cô ấy là Đinh Quang Vinh đúng thật là rất xứng đôi.
Lâm Doanh Doanh thấy rất vui cho anh Đinh, kéo kéo Hoắc Thanh Sơn, nhỏ giọng nói: “Đúng là hời cho anh Đinh quá nhỉ!”
Lúc này đám người kia cũng nhìn về phía bọn họ, có người chủ động chào hỏi, hỏi thăm sức khỏe Hoắc Thanh Sơn, khi nhìn thấy Lâm Doanh Doanh bọn họ đều nín thở theo bản năng, rất sợ thở mạnh sẽ không nhìn thấy rõ diện mạo của cô.
Lâm Doanh Doanh cười một tiếng với bọn họ, muốn để lại cho bọn họ một hình tượng lãnh đạo hòa ái, dễ gần.
Cô cười một tiếng như vậy, giống như một đóa mẫu đơn đỏ nở rộ trong làn tuyết trắng ngần vậy, diễm lệ chói mắt, giống như hoa phú quý của nhân gian vậy.
Có một nam văn công không nhịn được mà giơ máy chụp ảnh lên, hướng về phía cô và Hoắc Thanh Sơn nhấn nút chụp.
Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Thanh Sơn lập tức rơi lên người anh ta.
Nam văn công lập tức khẩn trương, vội nói: “Doanh trưởng Hoắc, trở về rửa ảnh xong rồi sẽ đưa qua cho anh.”
Hoắc Thanh Sơn: “Cảm ơn.” Anh khẽ vuốt cằm, liền nắm lấy tay Lâm Doanh Doanh rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh vẫn đang cố gắng cười với mấy người Hứa Trác Nhiên, làm hết phận sự đóng vai thân phận bà mai.
Hứa Trác Nhiên cũng không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm lại cô. Mấy nữ văn công kinh diễm nói: “Không ngờ tới vợ doanh trưởng Hoắc lại đẹp như vậy, aiz, chẳng trách anh ấy không động tâm.”
“Chẳng phải là anh ấy kết hôn ở nông thôn sao, vậy không phải vợ là phụ nữ ở nông thôn hả? Thế mà lại tìm được một cô vợ sạch sẽ như vậy.”
Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh kết hôn, chỉ là anh không tuyên dương thân phận của Lâm Doanh Doanh, đoàn bộ cũng chỉ phê duyệt, tất nhiên sẽ không tuyên dương, còn truyền tin lệnh cưỡng chế là không được nói lung tung, cho nên cũng không có quá nhiều người biết.
Một người khác đẩy đẩy Hứa Trác Nhiên, cười nói: “Liên trưởng Đinh cũng rất tốt mà, anh tuấn, đẹp trai.”
Hứa Trác Nhiên cắn cắn môi, rủ mắt xuống, trên mặt vẫn cười nhưng chung quy là không còn thoải mái như vậy nữa.
Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn đi tới chân tường, lại giống như trước kia để anh leo vào trước, rồi lại ôm cô qua.