Náo loạn một hồi, vạt áo Lâm Doanh Doanh bị kéo xuống, gò má cô đỏ ửng tức giận liếc anh một cái, lấy chân đá anh, "Em muốn gội đầu, ngứa quá."
Hoắc Thanh Sơn: "Chẳng phải vừa mới gội sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh rất nghiêm túc mà nắm lấy mái tóc của cô ngửi thử, thơm tho không có mùi gì lạ. Nhưng mà Lâm Doanh Doanh một mực nói ngứa, vậy anh liền múc nước giúp cô gội đầu.
Không có vòi sen, gội đầu phải khom lưng cúi đầu dơ tay, Lâm Doanh Doanh thấy rất mệt liền nằm nhoài trên giường để Hoắc Thanh Sơn gội giúp cô.
Hoắc Thanh Sơn cũng cam tâm tình nguyện, kê hai cái gối dưới người cho cô nằm sấp lên, anh đem ghế đến đặt lên đó một chậu đồng, đổ nước, sau đó lấy dầu gội đầu tới, bắt đầu nhẹ nhàng gội đầu cho cô.
Lúc này, Triệu Hồng Ni Nhi dẫn theo hai nàng dâu cùng với hai nữ thanh niên tri thức ở bên ngoại gọi một tiếng, nghe thấy Hoắc Thanh Sơn cho vào mới trực tiếp đi vào.
Các cô vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lâm Doanh Doanh đang nằm trên giường, còn Hoắc Thanh Sơn thì đang gội đầu cho cô.
Đây đúng là chuyện hiếm có chưa từng được thấy qua, hai nữ thanh niên tri thức trẻ mặt mỏng, vội vàng trốn trong gian bếp thò đầu ra nhìn xem.
Triệu Hồng Ni Nhi với hai nàng dâu khác lại không để ý, thoải mái tiến vào xem, còn nháy mắt với nhau, "Thanh Sơn này, cậu đúng là bận bịu thật ha."
Hoắc Thanh Sơn không có ngại ngùng một chút nào, chỉ chào hỏi với các cô một tiếng, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Lâm Doanh Doanh đưa tay chào hỏi với các cô một cái: "Chị dâu có việc à? Mọi người ngồi đi, xíu nữa em xong liền đây."
Nàng dâu của doanh trưởng ba cười nói: "Không vội, hai người cứ gội từ từ. Chúng tôi rảnh rang không có gì làm nên qua đây tìm cô ấy nói chuyện thôi."
Mấy người phụ nữ liền quan sát Hoắc Thanh Sơn gội đầu cho Lâm Doanh Doanh, thú vị giống như đang xem phim vậy. Hoắc Thanh Sơn làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, động tác có tiết chế lại có lực, biến nặng thành nhẹ, trông rất đẹp mắt. Mà phía sau mái tóc đen nhánh của Lâm Doanh Doanh là một cái cần cổ trắng nõn khiến cho mấy người phụ nữ xem tấm tắc lấy làm kinh ngạc.
Thật là chưa thấy qua cổ đẹp như thế này.
Đợi đến khi Lâm Doanh Doanh gội đầu xong, Hoắc Thanh Sơn lấy hai chiếc khăn lau cho cô, sau đó bưng chậu đồng ra ngoài giặt quần áo mà tối qua Lâm Doanh Doanh thay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-331.html.]
Hai nữ thanh niên tri thức nhìn thấy anh bưng chậu nước đi ra, dáng người anh cao to vạm vỡ, mùi vị nam tính lại rõ ràng, gương mặt thì anh tuấn nhưng lại không có chút ý cười nào cả nên nhìn có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, dọa cho bọn họ sợ đến bất giác lùi về sau vài bước.
Hoắc Thanh Sơn bảo bọn họ vào trong phòng nói chuyện, còn anh ở trong gian bếp giặt quần áo.
Lâm Doanh Doanh lau tóc, tám chuyện với ba chị dâu, nhìn thấy hai nữ thanh niên tri thức bèn hỏi các cô có chuyện gì trước.
Một nữ thanh niên tri thức vâng dạ đáp lại: "Lâm, thanh niên tri thức Lâm, tôi, tôi tên là Mã Vân Vân, còn chị tôi tên là Mã Bình Bình."
Đôi mắt Lâm Doanh Doanh sáng lên, cười nói: "Tôi biết, chị cô từng nói qua."
Trước khi cô đến còn chào tạm biệt với Mã Bình Bình, Mã Bình Bình nói với cô em gái mình đang ở trong nông trường phía Bắc này.
Lâm Doanh Doanh nói với cô đôi ba câu, lại hỏi nữ thanh niên tri thức còn lại có chuyện gì.
Vẻ mặt của thanh niên tri thức kia lại không hòa đồng như vậy, bĩu môi, "Thanh niên tri thức Lâm, chúng ta đều là thanh niên tri thức cả, cũng nên tương trợ lẫn nhau. Em gái cô bị đập trúng chân ở chỗ thanh niên tri thức, vậy mà cô cũng không đến quan tâm một chút, một mình cô ấy đáng thương biết bao."
Triệu Hồng Ni Nhi tò mò hỏi: "Em gái gì? Sao chị lại chẳng hay biết gì thế? Em gái, em còn có em gái ở chỗ này ư?"
Lâm Doanh Doanh nhìn nữ thanh niên tri thức kia một cái, không ngờ Diệp Mạn Mạn cũng rất ghê gớm, cuối cùng cũng có thể tìm ra được loại ngốc thẳng thắn kiểu này để nghe cô ta lừa bịp. Chỉ là không biết sao Diệp Chi Đình lại đưa cô ta đến nông trường khai hoang này, rõ ràng là có nông trường có điều kiện tốt hơn.
Cô cười nói: "Diệp Mạn Mạn? Cô ta là thân thích cực kỳ xa của nhà tôi."
Nữ thanh niên tri thức kia mấp máy môi, biểu cảm có chút không buồn không vui, cha người ta còn là ân nhân cứu mạng của cha cô, sao lại cực kỳ xa rồi?
Nàng dâu của doanh trưởng thứ ba thấy bầu không khí có chút kỳ quái, liền ngắt lời nói: "Em gái, Đinh Quang Vinh - doanh trưởng thứ tư, em quen chứ?"
Lâm Doanh Doanh cười rộ lên: "Lão Đinh, quen chứ. Chị dâu, chị có chuyện gì à?"
Triệu Khiết Phân cười nói: "Thật đúng là có chuyện tốt đây, nghe đâu còn chưa kết hôn nữa đấy, có người vừa ý anh ấy rồi, muốn chị làm mai kết duyên cho đây."