Lúc ấy bạn ông được một cô gái nhỏ khuyên nhủ, cô gái nhỏ trông thì xinh đẹp đơn thuần, nhưng đôi mắt to tròn đen láy lại cực kỳ tĩnh mịch.
Bên trong đôi mắt to tròn ấy để lộ ra sự tang thương không thuộc về cái độ tuổi đó.
Bạn ông cũng không nghĩ ra được một cô gái nhỏ vậy mà lại có thể cứu được ông ấy, còn cam đoan với ông ấy sẽ chăm sóc cho vợ và con của ông bạn ấy, không để cho họ đói, không để cho người khác bắt nạt họ, kêu người bạn của ông hãy yên tâm xuống dưới đó cải tạo.
Sau này người bạn chí cốt cũng xuống cơ sở rèn luyện, vợ và con cái lại thật sự tốt đẹp. Trước khi ông ấy mắc bệnh qua đời nói hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện này lại với chính ủy Cao, hy vọng nếu như có cơ hội ông có thể thay bản thân nói lời cảm tạ với ân nhân.
Sau khi chính ủy Cao trở về dựa vào đặc thù nghe ngóng một chút, cô gái nhỏ thực sự rất xinh đẹp, lại còn có cá tính như vậy, tính tình thì không được tốt, trong cái giới ấy cũng coi là nổi tiếng.
Mẹ góa con côi mà cô cứu giúp còn có rất nhiều người, cũng không ai quản cô mà dường như chính bản thân cô cũng không để tâm, cứ như là tiện tay làm.
Thấy cuộc sống của cô suôn sẻ mà bản thân cũng không có gì tốt để báo đáp, nên chính ủy Cao cũng chưa từng nói đến chuyện này.
Có điều ông sợ tính tình của đoàn trưởng Kỳ ngay thẳng lại tưởng rằng mình chiếu cố con gái thủ trưởng, sẽ gây khó dễ với Lâm Doanh Doanh nên ông mới nói ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đoàn trưởng Kỳ gật đầu, tỏ ý đã hiểu ngọn ngành rồi, "Nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của cô ấy trái lại cũng không có tâm tư kia."
Chính ủy Cao tươi cười, "Có lẽ lý do là người ta gả được vào chỗ tốt, tháng ngày sống hạnh phúc thì sao?"
Ra khỏi văn phòng đoàn bộ, Lâm Doanh Doanh vui vẻ khoe khoang với Hoắc Thanh Sơn, kết quả vui mừng quá độ, trượt chân đập thẳng m.ô.n.g xuống nền đất.
Lâm Doanh Doanh ngồi trên mặt đất còn có chút lù mà lù mờ, trong đôi mắt to xinh đẹp trong nháy mắt liền tích tụ thành nước mắt trong suốt, ngửa đầu lên án mà nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn chất vấn anh tại sao không túm cô lại, lại khiến cho cô mất mặt.
Hoắc Thanh Sơn cũng có đề phòng đâu chứ, ai mà biết tuyết trong sân này lại được quét sạch sẽ đến thế, cô trái lại ngồi trên nền đất rồi ư?
Anh ôm cô đứng lên trước, khẽ phủi bụi đất trên mông: "Có đau không?"
Lâm Doanh Doanh gật đầu: "Đau, anh xoa cho em."
Lỗ tai Hoắc Thanh Sơn ửng đỏ, "Vậy thì về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-330.html.]
Anh đưa một cánh tay cho cô, để cô nhờ lực của cơ thể anh trở về nhà.
Lúc đi trên đường lớn, phía trước có mấy người phụ nữ. Kết quả, đi một hồi, có một người phụ nữ trượt chân một cái, kinh hãi hét lên, tay chân run rẩy lộn xộn lại bắt lấy người bên cạnh đỡ, kết quả ngã liên tiếp bốn năm người.
Lâm Doanh Doanh không nhịn được bèn ghé vào cánh tay Hoắc Thanh Sơn cười không ngớt, vừa nói vừa cười: "Không phải là em cười người ta đâu, chỉ là em không nhịn được..... Ha ha ha."
Cuối cùng cũng không phải chỉ có mỗi mình bị ngã nữa rồi.
Mỗi lần cô bị ngã vừa sợ đau lại vừa sợ mất mặt, lúc này nhìn thấy người ta bị ngã, mặc dù bản thân cười nhưng trong lòng lại đồng cảm, cũng không hề cảm thấy bẽ mặt. Vậy nên, sau này bản thân mình mà có bị ngã thì cũng không sợ mất mặt nữa, không có ai thực sự cười cợt cả.
Lúc về đến phòng ốc của mình, Lâm Doanh Doanh bắt đầu làm nũng với Hoắc Thanh Sơn: "Sao mà một cái sân lại lớn như thế này, phải nên làm một cái cửa nhỏ ở đây."
Hoắc Thanh Sơn liền ngồi xuống, "Anh cõng em."
Lâm Doanh Doanh nhìn bản thân một chút, mặc nhiều quần áo như thế này cực kỳ tròn, căn bản không dễ để cõng, cô cười nói: "Không phải là anh có thân thủ rất tốt sao? Anh đưa em qua đó đi."
Hoắc Thanh Sơn nhìn cô vợ nhỏ nhà mình ham chơi lại lười biếng, cũng rất bất lực, nhưng khi đôi mắt to tròn của cô cứ nhấp nháy như thế này, khóe môi hơi cong cong, dùng ánh mắt khát khao mê thích nhìn anh trân trân, anh căn bản không có cách nào từ chối được.
Anh bèn cởi áo khoác, tự mình trèo qua trước.
Lâm Doanh Doanh vỗ tay: "Wow, anh Thanh Sơn, anh giỏi thật!"
Hoắc Thanh Sơn: "......" Anh yên lặng đưa tay, kẹp Lâm Doanh Doanh dưới nách, trực tiếp xách cô lên.
Lâm Doanh Doanh thét to một tiếng, liền bay thẳng lên, bổ nhào lên trên người anh, hai tay ôm lấy cần cổ, còn hai chân thì kẹp chặt lấy eo anh.
Cô nở nụ cười xinh xắn đáng yêu, "Sau này cứ về nhà như vậy nhé, đỡ em phải đi đường xa."
Trên đường có người nhìn thấy, thi nhau cười lớn đùa giỡn, "Doanh trưởng hai, hai người đây là đang làm gì thế kia?"
Lâm Doanh Doanh cũng không chịu xuống, vội vàng giục Hoắc Thanh Sơn về phòng.
Hai người vừa ăn cơm xong, lúc này cũng không có chuyện gì khác. Phòng ốc của thanh niên tri thức cũng không cần Hoắc Thanh Sơn đích thân đi sửa, tự có Từ Hải Tân và Dương Hải Quân hai người họ dẫn người đi, mà chỗ đóng quân ấy anh ngày nào cũng đến, hôm nay tuyết rơi nặng hạt nên cũng nghỉ luôn, để bọn họ được thư giãn một chút nên anh cũng không qua bên đó làm bọn họ lại căng thẳng.