Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 326

Cập nhật lúc: 2025-06-23 23:03:01
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi anh xem qua thì cũng liền rời đi, đến đoàn bộ để xem một chút.

Sau khi Hoắc Thanh Sơn đến đoàn bộ, đi qua chỗ phòng y tế thì đụng phải Đinh Quang Vinh.

Đinh Quang Vinh nói với Hoắc Thanh Sơn: "Đoàn bộ kêu đem ngói của những phòng ốc kia của doanh trại ba kiểm tra và tu sửa lại từ đầu một lượt."

Trước kia lợp ngói vội, sốt ruột chỗ ở nên suy nghĩ không chu toàn. Bây giờ xem ra nếu như phòng ốc không được bền chắc, như vậy sau này sẽ lại càng sập nặng hơn nữa.

Anh ta lại nói thêm một câu, "Thời gian sau tuyết sẽ lại càng lớn hơn, phòng ốc bên doanh trại hai của tụi anh không hề hấn gì."

Đây cũng có nghĩa là, công việc này sẽ rơi xuống trên đầu Hoắc Thanh Sơn, bởi vì doanh trưởng của doanh trại ba không có ở nông trường.

Hoắc Thanh Sơn muốn lên tiếng, lúc này vài nữ thanh niên tri thức bước ra từ phòng y tế, các cô nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn thì hai mắt lập tức sáng ngời, một người trong đó tươi cười nói: "Mạn Mạn, đây chẳng phải là anh rể cô sao?"

Mặt Diệp Mạn Mạn ửng đỏ, vội vàng nói: "Đừng nói thế, chúng ta mau trở về thôi."

Vừa nãy cô ta bị đập trúng chân, cũng còn may là không quá nghiêm trọng, sức thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngày là không có chuyện gì nữa.

Một thanh niên tri thức khác nói: "Mạn Mạn, nghe nói cô dâu của doanh trưởng hai đến theo quân rồi hả, người đó chính là chị cô đấy, cô không đi thăm một chút sao?"

Diệp Mạn Mạn lắc đầu, cười khổ, "Chị ấy không muốn nhìn thấy tôi, bỏ đi, chị ấy sống tốt là được rồi, tôi cũng không muốn đi quấy rầy chị ấy."

Cô ta lén nhìn Hoắc Thanh Sơn cách đó không xa, anh vạm vỡ rắn rỏi, khí thế nghiêm nghị lạnh lùng, hoàn toàn nhìn không ra được là một người con xuất thân từ gia đình nhà nông. Vốn dĩ cô ta còn mừng thầm Lâm Doanh Doanh tìm một liên trưởng không có tương lai như vậy, làm sao mà biết được người ta loáng cái đã lên làm doanh trưởng, đã thế lại còn là làm quan ngay trước mặt cô ta nữa chứ.

Nếu không phải Lâm Doanh Doanh cố ý làm khó làm dễ cô, cô vẫn còn có thể tìm Hoắc Thanh Sơn bấu víu vào một cái thân thích, ít nhất thì cũng được chiếu cố một chút.

Ở chỗ này, nếu như ở phía trên có người vậy thì đãi ngộ sẽ hoàn toàn khác, không cần phải ra đồng, có thể được trực tiếp làm việc ở trong trại quốc doanh, bất kể là người bán hàng hay là giáo viên, làm cái nào cũng đều tốt hơn nhiều so với việc theo ra đồng.

Cô còn đang nghĩ ngợi lung tung, Đinh Quang Vinh nhìn thấy các cô bèn tiện quan tâm lên tiếng hỏi han.

Hoắc Thanh Sơn cũng không như Diệp Mạn Mạn mong muốn là cùng Đinh Quang Vinh quan tâm các cô mà trực tiếp xoay người đi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-326.html.]

Một nữ thanh niên tri thức nói: "Con người doanh trưởng hai này sao lại lạnh lùng cứng ngắc đến thế cơ chứ, không hòa đồng một chút nào hết."

Người bị người khác oán trách không hòa đồng - Hoắc Thanh Sơn lại phát hiện thùng nước và đòn gánh của mình không thấy đâu nữa, chắc là có ai đó đã gánh về dùm anh rồi nên anh liền đi đến đoàn bộ một chuyến.

Sau khi họp xong thì cũng đã xế trưa, anh liền về nhà nấu cơm.

Lúc ra cửa, mấy anh em chiến hữu gọi anh lại: "Doanh trưởng Hoắc, cùng nhau tụ tập chút nhé."

Hoắc Thanh Sơn từ chối khéo.

Mấy người cười nói: "Thanh Sơn là đang vội về nhà bầu bạn với vợ đây mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Thanh Sơn chào tạm biệt với mấy người họ, ra khỏi đoàn bộ liền đi thẳng một mạch về nhà.

Ở phía xa xa, anh đã có thể nhìn thấy được ống khói bên cạnh căn phòng của mình đang tỏa khói, dựa vào kích thước lớn nhỏ của khói bay lên anh có thể đoán ra được Lâm Doanh Doanh đang nấu ăn ở nhà.

Bước chân trở về nhà của anh cũng bất giác trở nên nhanh hơn, anh không vòng qua hàng rào vào sân mà lại trực tiếp cởi áo khoác ra từ dưới chân của hàng rào gỗ mộc nhanh nhẹn trèo qua.

Trên đường có người nhìn thấy, hô to: "Doanh trưởng Hoắc, thân thủ khá lắm!"

Rất nhiều người muốn đi đường tắt, trực tiếp trèo qua hàng rào về nhà, kết quả không phải đè gãy hàng rào thì cũng là tự mình trượt chân ngã sóng soài.

Lâm Doanh Doanh nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn đã từ bên ngoài trở về, tươi cười nói: "Em đã cán mì sợi dẹt đấy!"

Còn về bột mì lấy ở đâu ra thì vẫn là tối hôm qua không dùng hết, phỏng đoán bữa ăn này chắc cũng gần xong rồi.

Hoắc Thanh Sơn rửa tay, tiến lên xem thử, sợi mì mà Lâm Doanh Doanh cán rất đặc biệt, không giống như người khác xếp chồng bánh nướng lên nhau rồi cắt thành sợi, mà chính là xoắn từng nắm từng nắm mì vắt nhỏ lại, sau đó cuộn chúng thành sợi dài, nhấn dẹp, dùng d.a.o trực tiếp cắt ra liền được ngay hai sợi mì dẹt rồi.

Hoắc Thanh Sơn khen cô, "Không tệ."

Chỉ là xoắn không được đều nhau, lúc cho vào nồi vừa nhấc lên đã đứt mất, cuối cùng chính là mì sợi dẹt phiên bản ngắn.

Loading...