Ánh mắt Hoắc Thanh Sơn sâu thẳm, nghiêm mặt nói: “Không được phép đánh trống lảng.”
Lâm Doanh Doanh chu mỏ: “Dùng nồi hâm một chút, sau đó thế mà ăn thôi.”
Hoắc Thanh Sơn bước hai bước đến bên cạnh cô, giơ tay nắm lấy cằm cô, để cô nhìn nhà bếp: “Nhìn thử chút, biết sai chưa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Than đá, củi, cỏ, các thứ ở trong nhà đều có hạn, buổi sáng anh nấu cơm, nơi này có dáng vẻ thế nào anh đều có ấn tượng, buổi trở về nhìn một cái cũng biết là cô có làm cơ hay không rồi.
Lâm Doanh Doanh: …Em nhìn, em nhìn rồi, em sai cái gì hả?
Cô thật sự chột dạ, cô vốn dĩ không có nấu cơm, bởi vì đốt lửa quá phiền phức, cái bếp lò đó cô không có biết dùng. Cũng may là trên bếp lò có đặt bình nước sẵn, vẫn luôn có nước nóng, cô liền có thể dùng nước nóng ngâm ăn. Nhưng mà có lúc ngâm không được, hoặc là ngâm ăn không ngon, cô liền không có hứng ăn, dù sao buổi trưa cô đều qua loa đối phó hai miếng, chờ tối Hoắc Thanh Sơn về rồi ăn.
Cô còn thấy cảm động vì bản thân hiểu chuyện đó, cô vừa không có làm nũng, cũng không có giở chứng, càng không để Hoắc Thanh Sơn phải bận lòng, cô liền tự dỗ mình vui vẻ.
Hoắc Thanh Sơn nhìn thấy cô mím môi, con ngươi linh hoạt nhích tới nhích lui, hiển nhiên là không chịu thừa nhận lỗi sai.
Anh cúi đầu, trừng phạt cắn môi của cô. Anh biết tính của cô, không phải không chịu học hỏi, chỉ là đến cái nơi vừa khổ lại xa lại này, con người khó tránh sẽ muốn đối phó một chút.
Anh thấp giọng nói: “Em có thể không làm nhưng mà phải biết.”
Lâm Doanh Doanh tựa vào lòng n.g.ự.c anh: “Hoắc Thanh Sơn, bây giờ anh là mẹ em.”
Hoắc Thanh Sơn: “Ừ, bây giờ anh còn là cha của em.”
Lâm Doanh Doanh bị sợ giật mình, nghiêng đầu nhìn anh: “Không phải đâu, anh ác vậy à?”
Hoắc Thanh Sơn không nhịn được cười lên: “Em không học thì anh sẽ càng ác.”
Lâm Doanh Doanh: “Em học!” Hồi trước nồi lớn cô làm không có tiện, bây giờ nồi nhỏ như vậy, cô vẫn biết. Cô lấy bình nước ra, sau đó tháo nắp lò ra, lại đặt nồi sắt lên, muốn lửa lớn một chút thì kéo ống bể thổi gió, còn có thể thêm vào một khúc gỗ.
Đây đều là các bước khi mà Hoắc Thanh Sơn nấu cơm.
Cô còn rất tri kỷ mà chiên cho Hoắc Thanh Sơn một cái trứng gà, chứng minh bản thân đã biết nấu cơm rồi, còn tại sao trước không có làm, là một đứa lười, cảm thấy không đáng để làm thôi.
Hoắc Thanh Sơn: “Sáng mai dậy nấu cơm với anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-323.html.]
Lâm Doanh Doanh kêu rên: “Em không dậy nổi! Anh lại không cho em ngủ!”
Lỗ tai Hoắc Thanh Sơn lập tức đỏ thấu: “Tối nay, cho em ngủ.” Anh nào có không cho cô ngủ! Cô theo thói quen phản công mà.
Vì để sáng mai cô có thể cùng làm đồ ăn sáng với anh, buổi tối Hoắc Thanh Sơn cực kỳ gian nan cự tuyệt sự quyến rũ của yêu tinh Lâm, cuối cùng trực tiếp lấy chăn quấn cô lại, lấy thêm dây thừng quấn mấy vòng nữa, để cô đoàng hoàng đi ngủ.
Ai sáu giờ sáng sớm hôm sau bên ngoài vẫn còn tối mờ, sau nửa đêm trời bắt đầu nổi tuyết rơi nhiều.
Lúc nửa đêm Lâm Doanh Doanh đã chui ra ngoài, lăn vào trong chăn của Hoắc Thanh Sơn, ngủ trong lòng anh vô cùng sảng khoái.
Cô ngáp một cái, mắt sáng lên: “Em tới làm đồ ăn sáng thôi!”
Tối hôm qua chín giờ đã ngủ, vào lúc này cô vô cùng tỉnh táo, cảm giác cả người tràn đầy năng lượng.
Hoắc Thanh Sơn trở mình che cô lại, bên ngoài tuyết rơi, hôm nay có thể không cần phải dậy sớm.
Giọng anh khàn khàn nói: “Em đã ngủ đã rồi.” Bây giờ có thể làm chút chuyện khác, ví dụ ăn cô trước khi ăn sáng, cô không thể mượn cớ không cho cô ngủ nữa.
Lâm Doanh Doanh kêu lên: “Anh muốn c.h.ế.t à, mới sáng sớm… anh không đến nơi đóng quân à?”
Hoắc Thanh Sơn: “Kỳ nghỉ ngày tuyết rơi nhiều, có thể ở lại với em cả ngày.”
Trong đầu Lâm Doanh Doanh lóe lên, trực tiếp hiểu ở cùng cả ngày thành “tối qua không có làm, hôm nay có thể làm cả ngày”, bị dọa lập tức ôm chặt lấy anh.
Đến lúc hai người thức giấc nấu ăn đã hơn tám giờ, Lâm Doanh Doanh pha tạm một váng sữa bột nhỏ.
Cô bảo Hoắc Thanh Sơn uống chung, anh liền nếm thử một chút rồi không chịu không thêm chút nào nữa.
Lâm Doanh Doanh tự đổ ra một ly, đem phần còn lại biếu cho hàng xóm sát vách. Nhà Triệu Hồng Ni Nhi có ba cậu con trai và một cô công chúa nhỏ, ngoài cô con gái vẫn còn nhỏ ra thì ba đứa nhóc tinh ranh kia đã bị cô mua chuộc, hằng ngày giúp cô làm những việc vặt hoặc là làm những chuyện khác cũng không vấn đề gì.
Triệu Hồng Ni Nhi đã quen với việc Lâm Doanh Doanh cho bọn trẻ đồ này đồ kia ăn, dù sao mình có nói kiểu gì thì Lâm Doanh Doanh cũng không nghe, nào là kẹo nào là mứt nào là sữa mạch nha đủ loại đủ kiểu, cô muốn cho thì cứ cho đi vậy, ai bảo quan hệ giữa hai người đàn ông của hai gia đình lại tốt đến vậy chứ.
Đại Lực la to với cô: "Thím ơi, chốc nữa tụi con giúp thím xúc tuyết nhé."
Tiếng hét của Nhị Lực giòn giã, cậu bé cảm thấy đã uống sữa bột của Lâm Doanh Doanh thì việc giúp cô xúc tuyết hay làm này làm kia đây cũng là điều nên làm.