Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-06-23 23:02:52
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuyết ở chỗ này không có giống với tuyết mà trước kia cô biết, tuyết với cô mà nói là lãng mạn, dịu dàng, từng bông hình lục giác, đẹp vô cùng.

Nhưng mà ở đây nhiệt độ thấp, khi tuyết rơi xuống đã đông thành hạt, chất thành một tầng thật dày trên đất, đạp lên còn kêu rụp rụp. Hơn nữa dù mặt đường đã được quét tuyết đi rồi, nhưng còn có tuyết nhỏ, sương mù rồi hạt sương này nọ, rơi xuống đất liền bị đóng băng, tầng tầng như vậy, bị người đạp tới đạp lui đã tạo thành một con đường băng bùn màu đen xám.

Người và xe cũng đi trên đó, thật sự là càng lúc càng trơn trợt.

Cô có hơi lo lắng cho cuộc sống sau này của bản thân, bởi vì đây còn chưa phải là thời điểm lạnh nhất, đợi đến tuyết lớn phong môn tháng chạp, tuyết rơi dày tận ba mét đó.

Cô có hơi sợ, theo bản năng mà chui vào trong n.g.ự.c cửa Hoắc Thanh Sơn.

Anh không dám để cho Lâm Doanh Doanh đi nhà vệ sinh công cộng một mình vào buổi tối, mà anh đi vào nhà vệ sinh nam nhìn một chút, không có người thì để cho Lâm Doanh Doanh đi vào. Anh đứng ở cửa canh chừng, nếu như có người thì cản lại, anh cũng có thể chăm lo cho Lâm Doanh Doanh một chút.

Đi nhà vệ sinh trở lại, Lâm Doanh Doanh cười nói: “Chạy mau, về nhà ăn thịt! Nói không chừng anh Đinh đã bắt đầu ăn vụn rồi.”

Cô để cho Hoắc Thanh Sơn kéo cô, như vậy thì cô có thể trượt mà không cần đi bộ: “Anh Thanh Sơn, anh làm cho em một cái xe trượt tuyết đi, sau này ra khỏi nhà thì kéo em, vậy thì em không ngã nữa rồi.”

Hoắc Thanh Sơn: “Được.”

Sau khi về đến nhà, quả nhiên anh Đinh đã múc bắt đầu ăn rồi, anh ta cười nói: “Xin lỗi nha, thơm quá, tôi đói không nhịn được. Tôi chỉ múc cải trắng với khoai tây thôi, không có đụng vào đậu cô ve của vợ cậu đâu.”

Đậu cô ve khô hiếm như vậy, anh Đinh vừa nhìn đã biết Hoắc Thanh Sơn cố ý thêm vào cho Lâm Doanh Doanh, đương nhiên anh ta sẽ không giành ăn với cô rồi.

Anh ta hiểu chuyện như vậy, Hoắc Thanh Sơn rất vui vẻ, yên tâm, phá lệ mà nói câu ăn nhiều một chút.

Lâm Doanh Doanh rửa tay rồi lên giường, xoa tay tung tăng như con nít chờ ăn thịt, đôi mắt xinh đẹp như có từ tính hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Anh Đinh tằng hắng: “Anh nói này em dâu, cũng không phải em chưa từng ăn thịt, làm gì cỡ vậy thế này?”

Lâm Doanh Doanh cười một tiếng với anh ta: “Anh chưa từng nghe một câu nói sao? Đi lính ba năm, phụ nữ xấu cũng xinh như Điêu Thuyền!”

Anh Đinh: !!! Em biết nhiều quá đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-322.html.]

Hoắc Thanh Sơn không đồng ý mà nhìn Lâm Doanh Doanh, Lâm Doanh Doanh liền cười gặm đùi gà.

Anh Đinh lấy tay móc Hoắc Thanh Sơn: “Hỏi lão Hoắc một chút, cậu ta đi lính nhiều năm vậy, thấy được mấy Điêu Thuyền rồi?”

Hoắc Thanh Sơn nhàn nhạt nhìn anh ta: “Muốn ăn thịt không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh Đinh ngậm miệng, vội vàng tìm thịt ăn, ăn no bảy phần anh ta mới chuyển sang bắt đầu uống tí rượu, hừ hừ, thích ý biết bao nhiêu.

Lâm Doanh Doanh nhìn anh ta biết hưởng thụ hơn Hoắc Thanh Sơn, con người Hoắc Thanh Sơn luôn gò bó bản thân, anh rất hà khắc với chính mình. Cũng tỷ như nếu có đồ ăn ngon, anh cũng sẽ không chọn đồ ăn ngon, dù thế nào cũng để lại thịt cho bọn họ ăn. Mà khi làm việc anh sẽ chọn việc dơ việc vất vả mà là, chưa từng lén lười, càng không nói đến việc kết thân với những người có địa vị cao hơn.

Cô càng yêu anh hơn, không chịu được mà đau lòng cho anh, sẽ đối xử tốt với anh.

Chờ sau khi anh Đinh đi rồi, Lâm Doanh Doanh nhìn bóng lưng anh ta rời đi, vội vã đóng cửa, quay đầu lại nói với Hoắc Thanh Sơn: “Anh Thanh Sơn, em giữ lại một cái đùi gà cho anh, anh mau ăn đi.”

Đùi gà Hoắc Thanh Sơn đưa cho cô, cô không có chịu ăn hết.

Gương mặt anh bình thản nhưng ánh mắt lại dịu dàng: “Giữ lại trưa mai em ăn đi.”

Rất nhiều gia đình ở địa phương ăn hai bữa một ngày, nhưng trước giờ bọn họ quen ăn ba bữa cơm rồi, hơn nữa còn phải làm công việc tốn sức, bây giờ cũng nhất định phải ăn ba bữa. Còn Lâm Doanh Doanh ăn ít, ăn mấy ngụm đã no, đến giờ sẽ đói, không ăn sẽ khó chịu, cũng phải ăn ba bữa.

Anh nói với Lâm Doanh Doanh: “Anh dạy em dùng nồi sắt nhỏ nấu cơ,”

Lâm Doanh Doanh không hứng thú: “Không cần đâu, em tự biết.” Ở nhà một mình làm gì chứ, thật chán quá mà.

Mi mắt Hoắc Thanh Sơn sâu lắng, ánh mắt sâu thẳm khóa lấy cô, lẳng lặng nói: “Vậy em nói anh nghe, mấy ngày nay em ăn cơm trưa kiểu gì?”

Lâm Doanh Doanh đảo mắt một vòng, bắt đầu liệt kê, ngày nào đi nhà ăn ăn, ngày nào cô ở nhà làm trứng hấp, ngày nào ăn bánh mà sáng anh để lại, ngày nào…

Hoắc Thanh Sơn: “Ăn thế nào?”

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Bằng miệng nha, anh có muốn ăn hay không?” Cô trề cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, mê người của mình với anh.

Loading...