Cô lấy rất nhiều định đi ngâm thì lại bị Hoắc Thanh Sơn cản lại. Anh chỉ lấy một ít đi ngâm, đợi thịt gà gần chín thì ném vào trong nồi là được.
Lâm Doanh Doanh liền ngồi ở trước bên ngoan ngoãn chờ ăn thịt, Đinh Vinh Quang thì dời bàn nhỏ tới muốn chơi cờ tướng với Hoắc Thanh Sơn, vừa đánh cờ tướng vừa trò chuyện, vừa chờ ăn thịt, không làm chậm trễ gì.
Hoắc Thanh Sơn nói chuyện tìm thợ mộc với anh ta, anh đã nói với đoàn bộ rồi, đoàn bộ trực tiếp giao nhiệm vụ nào cho anh và Đinh Vinh Quang. Bởi vì hai người bọn họ trẻ tuổi, làm nhiều thêm chút chuyện cũng không có vấn đề gì, còn hai doanh trưởng kia lớn tuổi quá không lo nổi.
Muốn tìm một người thợ mộc tay nghề tốt trong đám lính và tri thanh trẻ tuổi này chỉ sợ còn không dễ bằng tìm một tay s.ú.n.g thiện xạ nữa, dù sao thì bọn họ đều mới mười mấy tuổi đã rời khỏi nhà đi ra ngoài rồi, không có được cơ hội học mấy nghề thủ công.
Đinh Vinh Quang cười nói: “Tôi có nhìn hồ sơ cán bộ rồi, không phải doanh trưởng cũ trước kia của cậu làm thợ mộc à? Khi dưới trướng ông ta cậu từng làm lính nhà bếp, còn từng làm tài xế, lính cảnh vệ, thông tín viên cho ông ta, cậu không có học một chút công việc thợ mộc từ ông ta à?”
Hoắc Thanh Sơn nhìn anh ta như nhìn đứa thiểu năng.
Đinh Vinh Quang sờ mũi một cái: “Ngày mai tôi đi văn phòng của doanh tìm cho cậu, những kỹ thuật viên lớn tuổi kia có lẽ sẽ biết được, chỉ cần dán thông báo sẽ có người đăng ký. Nếu thật sự không được thì mời từ trong thôn làng của địa phương, vẫn không được thì điều động ở nội địa, kiểu gì cũng có cách giải quyết.”
Hoắc Thanh Sơn im lặng một chốc, lạnh nhạt nói: “Tôi biết ông chính ủy có xuất thân là thợ mộc.”
Ông chính ủy rất tốt với anh, hơn nữa cả ngày ông lão đều muốn làm chút chuyện ngoài công việc.
Đinh Vinh Quang trợn to con mắt: “Lão Hoắc, cậu nghĩ gan thật đó!” Chính ủy của đoàn bộ họ là ở trên đưa xuống, thật sự tuổi tác đã cao, đoán chừng là muốn về hưu rồi, còn làm thợ mộc cho cậu? Cậu không nghĩ mình mơ đẹp chứ?
Đến lúc đó để mấy cán bộ công tác chính trị cùng nhau sỉ cậu, chút nước miếng thôi cũng đủ nhấn chìm cậu.
Sau vô số lần Lâm Doanh Doanh hỏi Hoắc Thanh Sơn đã xong chưa, Hoắc Thanh Sơn mới bỏ đồ khô đã ngâm nãy giờ vào: “Không tới mười mấy phút nữa là chín rồi.”
Lâm Doanh Doanh hoan hô một tiếng, trước khi ăn cơm thì phải đi nhà vệ sinh, như vậy mới có thể ăn được nhiều, cô cầm đèn pin muốn đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-321.html.]
Nhìn cô mặc áo lông phong phanh với áo gi lê đã muốn ra khỏi cửa, sắc mặt Hoắc Thanh Sơn liền thay đổi, lập tức đứng dậy túm lấy cô trước khi cô ra khỏi cửa: “Mặc áo choàng dài.”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Em đi nhà vệ sinh ở ngay bên cạnh.” Ở giao lộ phía Tây, đi một khúc chính là một cái nhà nhà vệ sinh công cộng. Đáng tiếc không phải là kiểu nhà vệ sinh sang trọng đời sau mà là một cái cầu ngồi vô cùng đơn sơ.
Lúc mới tới, cô vì sợ lạnh, còn chú ý khắp nơi, nhưng mà lâu dần cô không chịu được lúc nào cũng phải mặc áo choàng dài, mang giày bông, dù sao thì đi ra ngoài có mấy phút thôi, cô liền lười thay.
Hoắc Thanh Sơn để Đinh Vinh Quang ngồi đấy, anh cầm lấy áo choàng trùm lên cho Lâm Doanh Doanh, cầm theo đèn pin đi cùng cô ra nhà vệ sinh.
Lâm Doanh Doanh cười khanh khánh: “Anh làm gì mà lo quá vậy, đi nhà vệ sinh thôi mà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn thở dài: “Anh sợ em té xuống.”
Lâm Doanh Doanh: “…” Em đần cỡ vậy hả? Sao em có thể đần như vậy được!
Hoắc Thanh Sơn cũng không dám thả lỏng, lúc nãy mới rơi xuống một trận tuyết lớn, bây giờ nhiệt độ dưới âm hai mươi độ, nước đóng thành băng, mặt đường vô cùng trơn trợt. Người dân địa phương quen rồi thì không có vấn đề gì, cô từ chỗ thoải mái bỗng tới đây, nếu không cẩn thận rất dễ làm mình bị thương.
Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, hà một luồng khí trắng, cười nói: “Hoắc Thanh Sơn, anh đừng có xụ mặt cả ngày vậy mà, anh như thế đến em còn phải sợ anh đó.”
Hoắc Thanh Sơn: “Coi chừng dưới chân.”
Lâm Doanh Doanh cười hì hì: “Coi chừng gì chứ, anh chính là một ông lão… Á…” Lời còn chưa nói ra hết thì cô trượt chân một cái, người liền ngã xuống đất. Mà mà Hoắc Thanh Sơn nhanh tay lẹ mắt, kéo cô vào trong ngực.”
Lâm Doanh Doanh: “Không phải…” Vả mặt tới lẹ vậy hả?
Hoắc Thanh Sơn an ủi cô: “Mỗi ngày đều có người ngã, đây cũng không tính là gì.” Chỉ là người khác ngã thì bình thường, còn cô ngã thì anh lại đau lòng, lo lắng.
Lâm Doanh Doanh nhớ tới lúc mình còn ở thủ đô, cũng có những ngày dưới âm mười độ, nhưng không có cực như vậy nha. Tuy nhiên nhìn tuyết trắng ngần ở hai bên cô đã biết, chỗ này vào tháng mười âm lịch, thậm chí là cuối tháng chín thì tuyết đã rơi nhiều rồi, bây giờ là lúc rét lạnh.