Đinh Vinh Quang nhìn biểu cảm của Hoắc Thanh Sơn không có gì khác thường nhưng mà đôi mắt lại u ám, biết anh giận rồi. Đinh Vinh Quang lập tức xoay người lại gọi: “Mấy người ở đơn vị nào? Ăn no rảnh rỗi quá!”
Mấy người trai gái đó nghe thấy lập tức sợ hãi chạy đi.
Đinh Vinh Quang an ủi Hoắc Thanh Sơn: “Đừng có tức giận nha.”
Hoắc Thanh Sơn nhàn nhạt nói: “Tức giận cái gì?” Anh đi ra sau bếp, lại mượn hai nồi sắt nhỏ, nồi lớn trong nhà Lâm Doanh Doanh dùng không có quen, cái này chắc là được.
Đinh Vinh Quang: “… Đi thôi mau về nhà hầm thịt.” Anh ta cũng đi đến nhà ăn mua cải trắng với củ cà rốt, mang đến nhà của Hoắc Thanh Sơn, cứ thế mới có lý chẳng sợ vào ăn cơm chùa.
Lúc bọn họ về đến nhà, Lâm Doanh Doanh còn đang ở nhà làm mì.
Đinh Vinh Quang đúng lúc mà tâng bốc: “Quao, em dâu à, em thật giỏi quá… đi?”
Bọn họ thấy Lâm Doanh Doanh làm một thau mì tươi lớn, nhưng mà hình như cô không biết nhồi bột mì, nước nhiều thì thêm bột, bột nhiều thì châm nước, nhìn thấy một thau không tươi nổi. Nhưng mà hai tay cô cũng dính đầy bột, không rút ra được, hiển nhiên là do thêm quá nhiều nước bột nhào bị dính nhiều.
Đinh Vinh Quang rất muốn lớn tiếng khen nhưng mà không biết phải khen thế nào, chỉ đành nhìn Hoắc Thanh Sơn.
Vẻ mặt Hoắc Thanh Sơn bình tĩnh, anh cởi áo choàng dài ra, đổi giày, rửa tay xong lập tức đến phụ Lâm Doanh Doanh.
Anh trực tiếp cầm bột ngô đến, sau đó một tay cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của Lâm Doanh Doanh, dường như cánh tay của cô bị nhỏ đi, anh vẩy bột lên trên cánh tay của Lâm Doanh Doanh, giải cứu được tay cô từ trong bột nhào ra, sau đó lại cứu thêm được một tay nữa.
Đinh Vinh Quang: “Em dâu à, em giỏi quá đi! Em định làm gì cho tụi anh ăn vậy?” Anh ta hiểu Lâm Doanh Doanh, từ nhỏ cô là người chỉ biết ăn thôi, bây giờ có thể chủ động đốt lửa, nấu cơm, nhào mì, đã là tiến bộ vô cùng lớn rồi, đủ thấy cô vô cùng yêu Hoắc Thanh Sơn.
Lâm Doanh Doanh lau lau mồ hôi trên mặt, thở dài nói: “Em muốn làm bánh mì dẹp cho mấy anh nha. Em thấy mẹ với anh Thanh Sơn nấu nhìn đơn giản lắm, chỉ nhào bột như vậy rồi sau đó kéo bột, làm nóng chảo rồi cho thêm chút dầu là có thể làm bánh mì dẹp rồi.”
Trên mặt cô còn dính không ít bột, Hoắc Thanh Sơn không có tay để lau cho cô, đành dùng cánh tay để chà chà cho cô, sau đó bảo cô lau mặt rồi nghỉ một lát.
Khi Lâm Doanh Doanh thấy được thịt, cô vui vẻ nhảy cẫng lên: “Cuối cùng tụi mình cũng có thịt ăn rồi à?” Cô ôm bụng, có hơi ngại mà thừa nhận: “Em thật sự thèm muốn chết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-320.html.]
Đinh Vinh Quang: “Không, anh còn thèm hơn em nữa. Hai ngày này không có chất béo, ta ăn đồ trong nhà ăn mà thấy cả người không có chút sức lực, kéo cưa cũng kéo không nổi.” Anh ta nhìn Hoắc Thanh Sơn nói: “Lão Hoắc sao mà lớn lên được vậy, không ăn chất béo mà sao lại không yếu đi?”
Anh ta đáng thương như vậy, lại tới ăn chùa điểm tâm là được.
Hoắc Thanh Sơn liếc anh ta một cái: “Yên tâm, sẽ không để anh tới ăn chùa điểm tâm đâu.”
Buổi sáng khi ăn cơm, Lâm Doanh Doanh hoặc là không dậy, hoặc miễn cưỡng thức thì quần áo cũng xốc xếch, lường biếng mà xinh đẹp, anh không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ đó của cô đâu.
Đinh Vinh Quang ăn cơm chùa thất bại, chỉ đành hối lộ Lâm Doanh Doanh, nói dẫn cô ra ngoài chơi.
Hoắc Thanh Sơn: “Không đi.”
Lạnh như vậy, cơ thể của cô không khỏe, đi ra ngoài một chuyến sẽ bị lạnh cóng chết.
Lâm Doanh Doanh nhạy cảm phát hiện ra hình như Hoắc Thanh Sơn có chút không vui, chắc không phải là chuyện công việc, mà cũng không phải là chuyện trong doanh, cho tới bây giờ anh chưa từng đem cảm xúc khi làm việc về nhà, hoặc nói anh chỉ sẽ giải quyết vấn đề công việc anh đang làm thôi, không bao giờ anh để cho vấn đề ảnh hưởng đến tâm trạng của mình cả.
Có việc gì vậy? Cô dùng ánh mắt hỏi anh Đinh.
Anh Đinh lại làm như không thấy, chỉ nhìn thịt mà chảy nước miếng.
Hoắc Thanh Sơn bảo Đinh Vinh Quang để con thỏ dưới thau sành ngoài sân, trực tiếp bỏ hai con gà bào trong nồi rồi thêm nấm vào hầm, dĩ nhiên là còn phải thêm rau. Chỉ có hai con gà vậy thôi, anh còn muốn để lại hai cái đùi ra cho ngày mai Lâm Doanh Doanh ăn.
Sau khi hầm gà lên, Hoắc Thanh Sơn cũng không có làm bánh mì dẹp mà trực tiếp ghép hai miếng bánh lại thành viên tròn, sau đó ấn từng cái bánh dầy vào thành nồi.
Trực tiếp làm một nồi bánh nướng thịt gà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiểu gà này phải hầm lâu một chút, bây giờ còn sớm, sáu giờ ăn cũng không có muộn.
Lâm Doanh Doanh lại đi mở cái rương ra, tìm thấy đồ khô mà mẹ Hoắc mang tới, đâu cô ve khô, cà khô với một ít dưa khô, ngâm một chút là có thể bỏ vào hầm ăn.