Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-06-23 23:02:43
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Thanh Sơn tháo tạp dề ra, đi vào nhà, hỏi Đinh Vinh Quang: “Nhiệm vụ của doanh anh nhận là gì vậy?”

Đinh Vinh Quang: “Đốn cây đó, ở cái nơi núi non hoang dã như vậy, cũng không có việc gì khác mà làm. Tôi nói này lão Hoắc, sau này hai doanh của tụi mình kết hợp lại đi.”

Hoắc Thanh Sơn nhàn nhạt nói: “Doanh của chúng em luôn làm một mình, tại sao phải hợp tác với anh?”

Nơi này cây cối không có to, đốn cũng không tốn quá nhiều sức, chỉ cần chú ý an toàn là được, phân công cho nhóm nhỏ làm việc đương nhiên sẽ nhanh hơn với nhiều người làm rồi.

Anh nhắc nhỏ Đinh Vinh Quang: “Người mới tới không có kinh nghiệm nên học quy tắc trước, đi theo lính cũ mà làm, đừng có làm bừa, làm ẩu, phải chú ý an toàn.”

Đinh Vinh Quang nhìn anh rõ ràng trẻ tuổi hơn anh ta rất nhiều nhưng mà lại làm dáng vẻ của đại ca, nhấp một miếng rượu: “Anh biết gì đâu. Đây đều là trải qua huấn luyện gian khổ, không lẽ còn không biết chút vấn đề an toàn này?”

Hoắc Thanh Sơn nhắc nhở anh không nên xem thường, xây dựng sản xuất và huấn luyện quân đội có khác biệt rất lớn.

Món bánh Gnocchi hầm với thịt muối và cải trắng đã xong, thơm lừng, Lâm Doanh Doanh ăn một chén nhỏ bánh Gnocchi, cô không thích ăn thịt muối, hơn nữa vị mặn và ngon của thịt muối đã thấm vào trong nước canh rồi.

Hoắc Thanh Sơn gắp một chén cải trắng đặt trước mặt cô: “Ráng ăn thêm chút.”

Lâm Doanh Doanh chu mỏ, cô không thích ăn cải trắng! Nhất là phần thân cải trắng, có cái gì ăn được chứ trời. Cô liền muốn nhân lúc Hoắc Thanh Sơn nói chuyện, uống rượu với Đinh Vinh Quang thì lặng lẽ bưng xuống muốn đem đi đổ sạch.

Đôi mắt Hoắc Thanh Sơn khẽ động, anh nhàn nhạt nói: “Anh thấy đó.”

Lâm Doanh Doanh giả bộ vô tội: “Dạ?”

Đinh Vinh Quang ngồi đó cười trộm, cười nhạo Hoắc Thanh Sơn: “Lão Hoắc à, cậu nuôi con gái có mệt không nà?”

Hoắc Thanh Sơn không quan tâm tới anh ta, chỉ nhìn Lâm Doanh Doanh, theo quân đội tới nơi này, không có ai chăm lo cho cô nên cô liên bắt đầu kén ăn, không chịu ăn nhìn cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh nhìn đến mức không được tự nhiên, chỉ đành cầm cái chén trở về, không lại bàn ăn mà cố ý đứng dưới cửa sổ lặng lẽ nhai cải trắng, nuốt vào còn có chút khó khăn.

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô, đáng thương biết bao nhiêu, Đinh Vinh Quang nhìn thấy cũng không đành, anh ta nghĩ không ăn thì không ăn thôi, trách làm sao được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-318.html.]

Tuy nhiên anh ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị đó của Hoắc Thanh Sơn, cảm thấy bản thân vẫn không nên lắm miệng mà đắc tội với người ta. Anh ta đã anh no rồi, vốn cảm thấy một mình đi về vắng vẻ thê lương, không có ý nghĩa gì nên muốn ở lỳ chỗ này nói chuyện với Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh, bây giờ nhìn tình hình thì anh ta quyết định chuồng đi.

Anh vỗ vỗ bả vai Hoắc Thanh Sơn, còn chủ động cầm chén của mình đi xuống, rửa rồi đặt lên bếp, sau đó cứ như ăn trộm, rón ra rón rén rời đi.

Đinh Vinh Quang vừa đi, không có người ngoài giúp giữ thể diện, đầu của Lâm Doanh Doanh liền bắt đầu cúi xuống, nước mắt cũng tí tách rơi xuống, sau đó vẫn tiếp tục ăn cải trắng.

Ăn ăn, cô liền bắt đầu khóc thút thít, tiếng động còn lớn hơn.

Hoắc Thanh Sơn: “…”

Anh vội vàng bỏ chén đũa xuống, đi tới ôm cô, đặt cô lên trên giường đất: “Đừng ăn, không thích ăn thì để lại cho anh.”

Lâm Doanh Doanh vừa nghiêng đầu: “Đưa cho em, em muốn ăn!”

Hoắc Thanh Sơn: “Anh không có giận, em cũng đừng có giận.”

Lâm Doanh Doanh liếc anh một cái sắc lẻm: “Anh giận! Anh hung dữ với em! Hu hu hu…”

Hoắc Thanh Sơn: “Anh không có.” Anh nào có giận gì cô, anh chỉ đau lòng cho cô thôi.

Lâm Doanh Doanh: “Miệng anh nói không có, mà ánh mắt anh hung dữ lắm, anh còn trừng em!”

Hoắc Thanh Sơn bị nước mắt cô làm lòng ê ẩm, căng ra: “Cục cưng à, nơi này khổ lắm, không có đồ ăn gì ngon hết, nhưng em cần phải ăn rau cải.” Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cố gắng để giọng của bản thần mềm mại một chút: “Em ăn ít, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, thời gian ngắn thì không sao, nhưng lâu dài thì cơ thể sẽ không chịu được.”

Mặc dù lúc ở thành phố cô cũng kén ăn, cái này không ăn, cái kia không ăn, nhưng mà ở đó điều kiện thế nào chứ. Cô ăn đại hai cái là có thể bù lại rồi, còn nơi này không có vậy.

Lâm Doanh Doanh: “Em biết rồi. Em ăn còn không được sao. Nhưng mà… phần thân thật sự khó ăn lắm.”

Hoắc Thanh Sơn: “Vậy lần sau em ăn phần lá với phần giữa của rau, anh ăn phần thân cứng.”

Lâm Doanh Doanh cười hì hì: “Vậy thì không phải anh sẽ thành một cái thân cải cứng già à?”

Cô cười như vậy một tiếng, lệ ướt hàng mi nhưng mà nét cười tươi như hoa, phòng tối mờ cũng sáng rỡ.

Loading...