Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-06-23 23:02:40
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt Hoắc Thanh Sơn khá lạnh lẽo nhưng cũng rất dịu dàng, anh gật đầu: “Đúng rồi, buổi tối em muốn ăn gì, anh làm cho em ăn.”

Lâm Doanh Doanh có hơi ngại, cô bước tới ngồi vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Anh Thanh Sơn à, vốn em định nấu cơm cho anh ăn, nhưng em lại ngủ quên mất.”

Hoắc Thanh Sơn siết lấy chiếc eo thon của cô: “Em ngồi xe lửa vất vả như vậy nên nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe. Nếu buổi trưa em không thích nấu cơm thì đi qua nhà chị dâu ăn chung, hoặc là đến nhà ăn cũng được.”

Lâm Doanh Doanh ừ một tiếng, dĩ nhiên là cô không chịu. Trò chuyện với Triệu Hồng Ni Nhi cô đã biết, ở đây chỉ cần có vợ đi theo vào quân đội thì đều là vợ ở nhà nấu cơm cả. Nếu ai nấu cơm không ngon hoặc là lười một chút đều sẽ bị cả trại quốc doanh cười nhạo sau lưng. Không chỉ cười vợ lười vợ vụng mà còn cười người đàn ông nữa, cô không muốn để Hoắc Thanh Sơn bị cười nhạo đâu.

Cô cũng ngủ đủ rồi nên muốn xuống đất nấu cơm với Hoắc Thanh Sơn.

Lúc này bên ngoài vang lên giọng nói oang oang của anh Đinh: “Lão Hoắc, em dâu, anh tới cọ cơm.”

Lâm Doanh Doanh trời ơi một tiếng, lật đật muốn ngồi dậy khỏi người anh: “Anh Đinh tới rồi!”

Hoắc Thanh Sơn ung dung buông cô ra, sửa lại vạt áo và tóc tai cho cô: “Tụi mình xào phần cải trắng với bánh Gnocchi.” Không có bột đã lên men thì không làm được bánh bao với bánh bột ngô, buổi sáng đã làm cho Lâm Doanh Doanh mì sợi rồi, tối thì đổi cái khác vậy.

Lâm Doanh Doanh đi ra mở cửa, đón Đinh Vinh Quang vào, cười nói: “Hoan nghênh doanh trưởng Đinh nha.”

Đinh Vinh Quang trợn tròn mắt: “Ơ này, sao lại khách sáo với anh như vậy hả?” Anh giơ giơ hộp cơm: “Anh có đến nhà ăn mua một phần khoai tây xào bắp cải, còn mua chai rượu. Anh nói này, điều kiện nơi này kém quá, anh hỏi rồi, còn không thể đảm bảo ngày ăn ba bữa thịt đâu đó.”

Hoắc Thanh Sơn nhìn anh ta: “Anh nghĩ là tới hưởng phúc à?”

Đinh Vinh Quang: “Đừng có mà bôi nhọ tôi nha, sao tôi lại không có giác ngộ đó được? Tôi đến còn không phải là vì chào mừng à?”

Lâm Doanh Doanh lập tức nói: “Em có đem thịt muối tới, đúng lúc có thể hầm cải trắng.”

Đinh Vinh Quang lập tức tỉnh táo lại, hai mắt sáng lên: “Nhanh nào, lão Hoắc mau hâm lên đi.”

Ánh mắt anh ta liền nhìn chăm chằm vào Hoắc Thanh Sơn lấy miếng thịt muối ra, cắt một nửa, hài lòng nói: “Thấy được quan hệ của chúng ta rất tốt, lão Hoắc hào phóng với anh quá.” Sau đó anh ta cứ nhìn Hoắc Thanh Sơn lại cắt miếng thịt đó làm hai nửa, một lớn một nhỏ, anh đưa miếng thịt lớn kia cho Lâm Doanh Doanh: “Đi đưa cho nhà chị dâu bên cạnh đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-317.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh lập tức nhận lấy, vui vẻ chạy ra ngoài, đứng cách hàng rào mà kêu: “Chị dâu ơi!”

Triệu Hồng Ni Nhi cũng đang nấu cơm, nghe thấy thì đích thân chạy ra: “Em gái, sao vậy?”

Lâm Doanh Doanh nhét miếng thịt muối qua ô lưới của hàng rào cho chị ấy: “Em mang tới!” Mặc dù không có làm nhưng mà là cô mang tới! Giọng nói rất chi là kiêu ngạo.

Triệu Hồng Ni Nhi vội vã từ chối: “Nhà chị một đống nhóc nghịch ngợm, chút thịt này không đủ tụi nó nhét kẽ răng nữa, em giữ lại cho mình với Thanh Sơn từ từ ăn đi, còn có thể ăn được nhiều thêm mấy bữa. Em gái, em ăn nhiều một chút, nhìn em nhỏ gầy kìa.”

Lâm Doanh Doanh cười, vẫy tay rồi chạy về nhà.

Triệu Hồng Ni Nhi chỉ đành xoay người lại, tụi nhỏ thấy chị ấy cầm thịt, lập tức gào lên như sói hú.

“Thịt thịt thịt thịt!”

Triệu Hồng Ni Nhi mắng: “Đi làm bài tập cho mẹ, để mai lại ăn!” Chị ấy bảo tụi nhỏ đi ra ngoài giao lộ xem xem sao cha tụi nhỏ còn chưa có về.

Kiểu mẫu công việc của Lương Chí Quốc nhà họ không giống với Hoắc Thanh Sơn, lúc này còn chưa có kết thúc công việc nữa.

Lâm Doanh Doanh trở về nhà, muốn đi đốt lửa cho Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn nói: “Nó liền với lò lửa, không cần phải đốt lên, chỉ là có hơi chậm tí thôi.” Nhưng mà hầm cải trắng thịt muốn thì cũng không có làm chậm trễ, nấu lửa nhỏ ăn ngon hơn.

Đinh Vinh Quang nhìn dáng vẻ anh nấu cơm tháo vát kia, không nhịn được mà nói với Lâm Doanh Doanh: “Em dâu à, anh hâm mộ em quá.”

Lâm Doanh Doanh liếc anh ta: “Đừng có lo, sau này anh cũng tìm một cô vợ không biết làm cơ, rồi nấu cơm cho cô ấy, thế là anh liền biết nấu cơm giống như anh Thanh Sơn của chúng em rồi.”

Đinh Vinh Quang liền cười ha ha: “Tìm một người không biết nấu cơm về phục vụ người ta, hay tìm một người biết nấu cơm về phục vụ anh, anh mới không có ngu vậy đâu.”

Lâm Doanh Doanh: “Vốn còn định cho anh ăn đậu phộng rang, thôi bỏ đi.”

Đinh Vinh Quang: “Đừng mà, đừng có dễ giận vậy chứ. Mặc dù em không có nấu cơm nhưng có em có ưu điểm khác biệt mà.” Vì được ăn đậu phộng, anh Đinh liên tiếp c.h.é.m gió: “Em biết ca hát, biết nhảy, có thể viết rồi vẽ, chỉ cần ngồi xuống đây để lão Hoắc nhìn thôi cũng thấy vui rồi nè?”

Loading...