Lâm Doanh Doanh dọn dẹp cả buổi trưa nhưng mà kết quả lại không được nhiều. Thật ra là do cái rương quá lớn, hoặc là quá nặng, cô không mang nổi. Cho nên cô chỉ có thể sửa sang lại quần áo của mình một tí, sau đó lại bày ra một ít đồ ăn.
Thu dọn như thế cũng khiến cô khá là mệt mỏi.
Cô nhìn một chút, thấy trong phòng không có đồ dùng trong nhà gì cả, quần áo cô hoàn toàn không có chỗ để treo, chỉ có thể đặt ở trong gương.
Trong phòng cũng không có giá để thau đồng, tất cả mấy cái thau đồng của cô cũng chỉ có thể sắp chồng lên nhau ở một bên.
Nhìn đống rương lớn nhỏ trong phòng, cô cả Lâm quá ư là sầu, thấy cô không có đói bụng nên tùy tiện ăn hai miếng điểm tâm, sau đó lại nghiêng ngả cầm sách lên giường đất đọc.
Kết quả chưa xem được hai trang thì trong phòng đã tối, khi trời tối mắt cô liền không chịu được mà đánh nhau, sau đó cô cũng ngủ quên trên giường đất lúc nào không hay.
Nhiệm vụ của đám người Hoắc Thanh Sơn mới đến là đốn củi, trộn bùn, đốt gạch, xây nhà các kiểu, sau đó còn phải khai hoang làm ruộng, đến tháng chín thì phần việc đồng án sẽ ngừng lại, chỉ có thể đi lên núi đốn củi.
Núi ở nơi này cũng không phải là cái kiểu núi lớn dài liên miên, trập trùng, rừng cũng không phải rừng gỗ thông đỏ nguyên sinh, mà là rừng một số cây hoang dã, chủ yếu là cây sồi, cây bạch dương với mấy loại cây phát triển nhanh như cây thông Scots.
Diện tích bao phủ của những rừng cây hoang dã này rất lớn, có thể phát quang dùng làm ruộng.
Mùa đông không thể làm ruộng được, liền có thể đốn củi, mỗi một nông trường, doanh đội đều có nhiệm vụ.
Từ trước tới giờ Hoắc Thanh Sơn đều có thói quen tự làm việc, dù bây giờ làm doanh trưởng cũng không có lúc nào nhàn rỗi, vẫn giống như lúc đi theo làm việc cho trung đội trưởng vậy, anh làm gương cho binh sĩ, cho nên mấy chiến sĩ nhỏ đều thích anh.
Chỉ cần có anh ở trong đội, dù là làm việc gì anh cũng làm vừa nhanh vừa giỏi, không có giở thủ đoạn lười biếng, càng không có giả vờ làm qua loa có lệ.
Bốn giờ bọn họ kết thúc công việc, sau đó lái xe về nhà, liên đội vận chuyển thì vẫn có trách nhiệm tiếp tục vận chuyển.
Khi về đến nhà, mấy người Dương Hải Quân còn hâm mộ anh: “Doanh trưởng à, chị dâu tới rồi, sau này anh sẽ không ăn cùng với tụi em nữa à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-316.html.]
Mặc dù biểu cảm của Hoắc Thanh Sơn hờ hững, nhưng mà chân mày khóe mắt đều ẩn chứa sự dịu dàng, anh ừ một tiếng.
Đợi đến khi xe ngừng lại ở cửa nhà anh, anh xuống xe về nhà.
Dương Hải Quân ở phía sau nói thầm: “Chị dâu đến rồi, có phải sau này tôi có thể đến nhà doanh trưởng ăn cơm chùa không ta?”
Từ Hải Tân: “Cậu nằm mơ đi?” Cậu ấy biết vợ doanh trường là một cô cả yêu kiều, nấu cơm cho mấy người ăn? Có phải cậu chưa tỉnh ngủ không vậy?
Dương Hải Quân ui chao một tiếng, nhận ra vấn đề: “Hải Tân, cậu nói xem sao nhà doanh trưởng tối thui vậy?”
Từ Hải Tân đạp ga chạy đi, sao mà cậu quản nhiều quá vậy hả? Coi chừng biết nhiều quá bị người khác ghét đó!
Lại nói Hoắc Thanh Sơn trở về nhà, anh phát hiện trong nhà tối đen. Lúc này đã là năm giờ chiều, mặt trời đã lặn từ lâu, nếu như trong phòng mà không bật đèn thì thật sự rất tối. Cũng may trong trại quốc doanh này có máy phát điện để tự phát điện, nhà của đoàn bộ, cán bộ với đơn vị quan trọng đều có chút điện.
Anh bật đèn điện lên, không nghe thấy giọng Lâm Doanh Doanh, nghĩ có lẽ cô đi đến nhà Triệu Hồng Ni Nhi bên cạnh rồi? Sau đó anh liền thấy những cái thau chất đầy trong phòng bếp cùng với những món đồ anh không biết, đẩy mở cửa phòng, trên đất cũng có đầy rương lớn nhỏ.
Bởi vì trên cửa sổ thủy tinh bị nhét mạt cưa, trong phòng càng tối hơn, anh bật đèn lên, chỉ thấy Lâm Doanh Doanh đang dựa lên giường đất mà ngủ, chân mày cau lại, đôi má đỏ hồng, có lẽ là vì mặc quần áo dày quá nên ngủ không thoải mái.
Anh cong cong khóe môi, trở về phòng bếp cởi áo choàng dài ra, tay chân nhanh nhẹn mà dọn lại đò, sau đó đổ nước ấm rửa tay rồi vào lại nhà.
Anh cẩn thận đi vòng qua mấy cái rương kia, đi tới giường đất, cởi áo choàng ra cho cô, trong phòng có đốt lò lửa mà cô còn mặc áo choàng dài khiến cả người ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Doanh Doanh lập tức tỉnh dậy, cô theo bản năng mà cằm vạt áo mình lại, đợi nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn thì cô lập tức thả lỏng, nét mặt vui cười như hoa, cô liền ôm lấy cổ anh, vui mừng nói: “Anh về rồi à?”
Hoắc Thanh Sơn cúi đầu hôn cô, chốc lát, anh hỏi cô: “Buổi trưa em ăn gì?”
Lâm Doanh Doanh ngẩn người, hình như cô quên ăn cơm rồi! Cô sợ Hoắc Thanh Sơn lo lắng liền cười nói: “Trứng gà á. Em tự làm hai cái trứng gà ăn. Đúng rồi, chị dâu còn dẫn em đi dạo một vòng trại quốc doanh, em có mua mì gạo, trứng gà và đồ ăn, có phải em rất giỏi không nè?”