Cuối cùng Lâm Doanh Doanh làm cả mặt mình bị dính đầy tro đen thui, bản thân cô cũng bị sặc đến nỗi ho khan một cái, trong nhà càng ngày càng lạnh, mà cô vẫn chưa thể đốt cái bếp lò lên.
Sau đó, cô xấu hổ đi tìm Triệu Hồng Ni Nhi.
Vừa nãy Triệu Hồng Ni Nhi đã nói với Lâm Doanh Doanh rằng có gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm chị ấy ngay, nhưng trong lời nói của chị ấy cũng ngụ ý rằng những phụ nữ ở trong trại doanh quốc này hay cười nhạo mấy người tri thanh vụng về, bây giờ bản thân cô lại còn ngốc hơn cả tri thanh…
Lâm Doanh Doanh có chút không phục, cô cảm thấy mình không thể khiến cho Hoắc Thanh Sơn bị mất mặt, lại càng không thể để cho mấy người phụ nữ đang mơ tưởng anh Thanh Sơn của cô coi thường cô. Hừ!
Không phải chỉ là đốt cái bếp lò lên sao! Mình làm được!
Lúc này, ở trên con đường phía tây có một chiếc xe ngựa đang chạy tới, trên xe ngựa có chở đầy hành lý, hai người chiến sĩ hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, vẻ mặt của họ trông rất bồn chồn.
Chiến sĩ trẻ đánh xe cảm thấy thắc mắc mà hỏi: “Chắc là chị ấy không có ở nhà dầu?”
“Anh Đinh nói chị ấy ở nhà mà, chị ấy mới tới nông trường, không ở nhà thì có thể đi đâu được?”
Người chiến sĩ kia chỉ tay về phía ống khói không có bốc khói: “Cậu xem, ống khói không có khói kìa.”
Thông thường với thời tiết như thế này, nếu có người ở nhà, ống khói sẽ bốc khói, vì trời lạnh nên phải đốt lò sưởi, nhưng nhà doanh trưởng số hai thì lại không bốc khói.
Hai người chiến sĩ đều trầm mặc, hai người nhìn nhau một lúc, chẳng lẽ thật sự không có ai ở nhà?
“Đi hỏi một chút đi.”
Bọn họ lập tức dắt xe ngựa chạy tới cửa, rồi gọi một tiếng: “Nhà của doanh trưởng ở đây phải không?”
Lâm Doanh Doanh đang ở trong nhà đấu tranh với cái lò sưởi, cô nghe người ta gọi cũng chẳng quan tâm đến, trong lòng cô còn thầm nghĩ cái gì mà doanh trưởng số hai, tôi đây không quen biết.
Lúc này, Triệu Hồng Ni Nhi ở sát vách bước ra ngoài, la lên: “Tới đây, tới đây, có chuyện gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-315.html.]
Chị ấy nghĩ Lâm Doanh Doanh vừa ăn cơm xong, giờ đang ngủ, vừa bước ra cửa đã thấy một chiếc xe ngựa chở rất nhiều hành lý lớn nhỏ, thì chị ấy đã la ôi trời một tiếng, ôi mẹ ơi~~
Chị ấy đứng ở cạnh hàng rào mà lớn tiếng gọi Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh nghe thấy tiếng chị ấy, lập tức chạy ra nhìn, Triệu Hồng Ni Nhi vừa nhìn thấy cô thì đã bị dọa sợ hết hồn, ôi mẹ ơi~~
Chị ấy làm bộ như không nhìn thấy để tránh khiến cho Lâm Doanh Doanh xấu hổ, chị ấy nghĩ Lâm Doanh Doanh thấy bản thân mình trên cửa kính thì sẽ đi rửa mặt thôi.
Hai chiến sĩ kia cũng bị dọa sợ giật mình, nhìn cách một cái sân nên cũng không thấy rõ ràng như vậy, không phải nói là vợ của doanh trưởng số hai xinh đẹp lại trắng trẻo sao? Tại sao lại là một cô gái da đen thế này?
Đến khi họ giúp cô xách hành lý vào trong nhà thì bọn họ mới biết, hóa ra vợ của doanh trưởng số hai là một nàng dâu ngốc, cô không biết cách thắp cho cái lò đang tắt cháy lên.
Vì vậy, hai chiến sĩ, một người chuyển hành lý, một người á giúp Lâm Doanh Doanh đốt bếp lò. Trước tiên phải lấy phần gỗ bị nước làm ướt ra, sau đó đốt lửa lại lần nữa, thêm gỗ, để than đá trộn lẫn với nước, rồi mới bỏ nó vào. Nhấn ống thổi vù vù là được.
Lâm Doanh Doanh thấy người ta làm ung dung như vậy, cô chùi mặt rồi thở dài nói: “Đơn giản như thế sao, cảm ơn các cậu.”
Hai người chiến sĩ trẻ nhìn khuôn mặt đen thui của cô, nhưng cô có một đôi mắt đẹp đến đáng kinh ngạc, hai người đó cũng không dám cố gắng nhìn thêm mà vội vàng nói lời tạm biệt.
Lâm Doanh Doanh tìm được số thứ tự, cô mở hành lý ra và lấy hai viên kẹo đưa cho bọn họ.
Hai người chiến sĩ liên tục xua tay: “Chị dâu, chúng tôi cũng đã mười tám rồi.” Họ không phải là đứa trẻ nữa! Thế nên không cần cô tặng kẹo! Sau đó thì hai người chiến sĩ trẻ nhanh chóng rời đi.
Lâm Doanh Doanh nhìn cái bếp lửa đang cháy đỏ rực, trái tim lạnh lẽo của cô dần trở nên ấm lại, cô bắt đầu mong chờ Hoắc Thanh Sơn về nhà.
Hu hu hu, anh Thanh Sơn, anh mau về đi… Xem em giỏi biết bao nhiêu này~
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ngồi một lúc, rồi nhét kẹo vào trong miệng, mà cô cũng không cảm thấy đói, sau đó thì cô đi thu dọn đồ đạc. Trong lúc vô tình, cô quét qua cái cửa kính, thì bị khuôn mặt đen thui của Lý Quỳ phản chiếu qua tấm kính dọa sợ la lên một tiếng.
Hu hu hu, cô không còn mặt mũi nào để đi gặp người khác rồi, vừa nãy cô còn nói chuyện với họ? Chả trách hai người chiến sĩ trẻ kia cứ nhìn cô với ánh mắt hoảng sợ, cái này gọi là bị dọa, hình tượng của cô hoàn toàn bị phá hủy rồi a a a a ――