Anh kéo Lâm Doanh Doanh từ trong chăn dậy, anh dỗ cô: “Em dậy ăn rồi hãy ngủ tiếp. Một lát nữa anh đi vào doanh trại, buổi sáng anh có nhiệm vụ là phải đi đốn củi.”
Lâm Doanh Doanh đưa cánh tay mềm mại trắng nõn ra: “Em còn chưa mặc quần áo, sao mà ngồi dậy được!”
Hoắc Thanh Sơn lấy áo lót của cô tới: “Nó khô rồi.” Vì ở trong phòng có đốt lò sưởi, ấm ấm cũng tiện hong khô quần áo.
Lâm Doanh Doanh cảm thấy thương anh, cô ôm lấy cổ anh rồi hỏi nhỏ: “Vậy anh có ngủ không?”
Hoắc Thanh Sơn hôn cô một cái: “Sau khi anh trở về sẽ ngủ.”
Ở đây, sau bốn giờ là trời đã tối, tám giờ cũng xem là khuya rồi, mà anh cũng chẳng có sở thích gì, không ngủ thì có thể làm gì nữa?
Lâm Doanh Doanh chậc một tiếng, cô sờ lên mặt anh một cái, ôi bé yêu này. Sau đó thì cô mặc áo lót vào, vì quần áo vẫn còn chưa khô nên cô trực tiếp mặc áo bông và quần bông.
Thấy cô trực tiếp che cơ thể trắng nõn nà của mình lại bằng chiếc áo bông, con ngươi của Hoắc Thanh Sơn tối lại vài phần, anh quyết định dời tầm mắt đi, và bảo cô mau ăn sáng.
Lâm Doanh Doanh lại muốn đi rửa mặt trước.
Hoắc Thanh Sơn cũng chẳng để cô bước xuống đất, mà rửa mặt ngay tại trên giường đất rồi sau đó lấy nước trong chậu đồng để rửa mặt.
Lâm Doanh Doanh nhìn món mì sợi mà anh làm cho cô, mặc dù không bằng tay nghề của mẹ Hoắc nhưng cũng không tệ, nhưng sao hai tô mì mà chỉ có một quả trứng gà vậy?
Khổ như vậy sao?
Cô khẽ chu môi, cầm đôi đũa lên và gắp một phần mì bỏ vào miệng ăn. Bởi vì sức lực của anh mạnh, nên anh nhào bột làm mì cũng mạnh, khiến sợi mì rất dai.
Hoắc Thanh Sơn hỏi cô: “Em ăn ngon không?”
Lâm Doanh Doanh cười một tiếng: “Ngon lắm.”
Hoắc Thanh Sơn đáp lại: “Vậy em ăn cho no vào.” Anh cũng không ép cô ăn thêm, khẩu vị của cô giống con mèo nhỏ vậy, đừng đói bụng là được.
Lúc trước, anh thường ăn đồ ăn ở nhà ăn, Lâm Doanh Doanh muốn tới nên mới mua tạm một ít mì, chị dâu nhà hàng xóm muốn nửa bắp cải trắng và mấy quả trứng gà.
Lâm Doanh Doanh ăn hai đũa mì, rồi ăn thêm nửa quả trứng gà, còn hai miếng bắp cải trắng thì cô lại không chịu ăn, mà đưa cho Hoắc Thanh Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-310.html.]
Anh dỗ dành cô ăn trứng gà.
Lâm Doanh Doanh lắc đầu: “Nó chỉ là một quả trứng gà, cũng không phải là cục cưng gì, em làm gì phải ăn nó, không ăn.”
Hoắc Thanh Sơn trả lời: “Được, anh ăn.” Thế là anh ăn hết phần mì và nửa quả trứng gà còn lại của cô.
Lâm Doanh Doanh lập tức nở nụ cười: “Đợi hành lý của em tới.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng la vang lên: “Thanh Sơn, em dâu dậy chưa?”
Lâm Doanh Doanh: …
Vân Mộng Hạ Vũ
Dậy hay chưa dậy, cô ta la lên như thế cũng thật xấu hổ.
Hoắc Thanh Sơn đáp lại một tiếng, sau đó anh đi ra mở cửa phòng, để người phụ nữ kia bước vào.
Lâm Doanh Doanh thấy người bước vào là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tóc thì được cắt ngắn ngang tai, mặc dù làn da không trắng, nhưng hàng lông mày lại rậm và đen, đôi mắt rất có thần.
Người phụ nữ đang bưng ở trên tay hai cái tô úp vào nhau, lúc này chị ấy vội vàng đặt nó lên trên bàn, và khi mở ra, cô thấy đó là một tô trứng chiên hành còn đang tỏa ra một làn hơi nóng.
Hoắc Thanh Sơn giới thiệu chị ấy với Lâm Doanh Doanh, chị ấy là vợ của một doanh trưởng họ Triệu, lúc đầu là chị ấy đi theo trại trưởng vào quân đội, bây giờ thì cả gia đình bọn họ đều đã tới đây rồi.
Vị doanh trưởng kia là cấp trên trước đây của Hoắc Thanh Sơn, hai người họ có quan hệ rất tốt, mà Triệu Hồng Ni Nhi cũng rất quan tâm đến anh, chị ấy cũng đã có nghe Hoắc Thanh Sơn giới thiệu qua về Lâm Doanh Doanh rồi, nên cũng không cảm thấy xa lạ gì.
Triệu Hồng Ni Nhi nhìn Lâm Doanh Doanh, quả nhiên là rất hiếm thấy, xì hơi cầu vồng bay thẳng đến Tạ Vân: “Tôi nói Thanh Sơn này, cậu làm gì mà có phúc thế, cưới được một trong bảy tiên nữ kìa. Cậu xem, ngồi xe lửa hết ba ngày hai đêm mà trông vẫn có sức sống, xinh đẹp thế kia, đúng thật là khiến cho người ta yêu không hết mà.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Doanh Doanh được một người chị khen đến đỏ cả mặt, cô lúng túng khom người lại một chút: “Chị dâu, chị ngồi đi.”
Triệu Hồng Ni Nhi cười nói: “Không được, chị còn phải quay về chăm sóc cho gia đình nhỏ kia của chị nữa, em gái, em đừng có xấu hổ, đợi lát nữa đám đàn ông đi lên núi, chị em chúng ta tụ họp lại, để chị giới thiệu cho em một chút.”
Lâm Doanh Doanh nói lời cảm ơn với chị ấy.
Triệu Hồng Ni Nhi vui vẻ rời đi.
Hoắc Thanh Sơn tiễn chị ấy đi ra ngoài, đóng cửa lại và quay vào nhà, anh để Lâm Doanh Doanh nếm thử món trứng chiên mà Triệu Hồng Ni Nhi làm.
Lâm Doanh Doanh thấy phần hành tây bị cắt ngổn ngang, cũng chẳng có khẩu vị lắm, không muốn ăn.