Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Hoắc Thanh Sơn bỗng chốc nhu hòa đi, anh vốn còn lo lắng cô bị lạnh đến đông cứng, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể cởi áo choàng dài của mình xuống bao lấy cô. Bây giờ thấy cô bị quấn thành một quả cầu, hiển nhiên là thật sự biết chăm sóc bản thân mình, không khiến cho anh lo lắng, muốn khen ngợi cô.
Anh cầm bàn tay đang đeo bao tay lông xù của cô, sau đó nhìn về phía liên trưởng Đinh, ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc: “Anh Đinh, anh đây là?”
Liên trưởng Đinh: “Tôi đang rèn luyện! Chỉ có hoàn cảnh ác liệt nhất mới có thể rèn luyện ý chí sắt đá của chúng ta!”
Nói xong anh ta còn dậm chân thật nhanh: “Cậu Hoắc, xe của các cậu đâu, mau cho tôi lên sưởi ấm đi, rét sắp c.h.ế.t rồi.”
Hoắc Thanh Sơn liền dẫn bọn họ lên xe ngồi, chuyến này đoàn của bọn họ lái hai chiếc xe hàng lớn, vì để đón Lâm Doanh Doanh nên một mình anh lái một cái xe jeep tới.
Liên trưởng Đinh dẫn đầu lên ghế phụ lái trước, lôi kéo làm quen với người lái xe: “Thật là lạnh quá đi.”
Người lái xe kinh ngạc nhìn anh ta, giơ ngón tay cái lên với anh ta: “Anh đúng là một người đàn ông thực thụ!”
Hoắc Thanh Sơn kéo cửa ghế sau ra, để Lâm Doanh Doanh đi lên.
Sàn xe jeep có hơi cao, Lâm Doanh Doanh lại bị quấn như quả cầu vậy, nhấc chân bước hai lần mà cũng không thể nào bước lên được.
Hoắc Thanh Sơn chỉ do dự một giây rồi liền bế cô lên, lại cởi áo choàng dài của mình ra cho liên trưởng Đinh mặc, để tránh mới tới trạm đã lạnh đến hỏng.
Dọc theo con đường này phải lái xe hơn ba tiếng mới có thể tới nông trường, cho nên vẫn rất là khổ cực.
Lâm Doanh Doanh liền mở rộng áo choàng dài ra, khoác cùng với Hoắc Thanh Sơn, anh tuổi trẻ, cơ thể cường tráng, sự trao đổi chất đặc biệt mạnh mẽ, Lâm Doanh Doanh cách qua một lớp áo bông mà cũng cảm thấy nóng hừng hực.
Thật đúng là lò sưởi hình người mà.
Cô cởi cả găng tay và khăn quàng xuống, nhét bàn tay nhỏ bé vào trong tay Hoắc Thanh Sơn, nóng hầm hập làm cho cô muốn ngủ.
Anh ngồi thẳng, làm cho cô dựa vào có chút không được thoải mái, cô liền điều chỉnh cánh tay và tư thế cơ thể của anh một chút, bảo anh hơi thả lỏng rồi buông tay xuống, như vậy thì cô vừa vặn có thể dựa vào.
Tựa vào trong lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, trong nháy mắt liền bị khí tức sạch sẽ, mát lạnh của anh bao quanh, Lâm Doanh Doanh chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái, sau đó chưa tới hai phút mà cô đã ngủ rất say rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-308.html.]
Khi đến một khúc cua, Hoắc Thanh Sơn thấp giọng: “Hải Tân, đi đường bên trái.”
Từ Hải Tân nhỏ giọng: “Doanh trưởng, bên trái xa hơn.”
Hoắc Thanh Sơn: “Không sao.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Xe jeep ở phía trước rẽ sang bên trái, hai chiếc xe tải lớn ở đằng sau cũng đi theo.
Người lái chiếc xe tải thứ nhất lẩm bẩm: “Sao doanh trưởng lại đi con đường xa hơn thế nhỉ?”
Một chàng trai anh tuấn ngồi bên cạnh cười nói: “Thế là cậu không hiểu rồi, chị dâu tới.”
Người lái xe: “Sao chị dâu tới thì lại phải đi đường xa chứ? Chẳng phải đi đường gần hơn sẽ về nhà nhanh hơn sao?”
“Ngốc, muộn như vậy nhất định chị dâu vừa lên xe đã buồn ngủ, đường tắt kia lại lồi lõm mấp mô, lúc đi sóc nảy đến nỗi tôi còn nôn hết cơm tối ra ngoài! Nếu như có thể chọn, tôi chẳng thèm đi đâu!”
Lúc đến nông trường, Lâm Doanh Doanh ngủ rất say, chẳng muốn dậy chút nào. Cô ở trên xe lửa làm thế nào cũng không ngủ được, vẫn luôn nửa ngủ nửa tỉnh, bây giờ đã gặp được Hoắc Thanh Sơn nên toàn thân đã hoàn toàn thả lỏng, còn được khí tức quen thuộc của anh tẩm bổ, cho dù có đi con đường sóc nảy kia cô cũng đều không tỉnh dậy.
Đến bộ nông trường, xe tải đến quân doanh, xe jeep đến đoàn bộ thả Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh xuống.
Hoắc Thanh Sơn bảo anh Đinh và Hải Tân đi đối phó một đêm trước, rồi trực tiếp dùng áo choàng dài quân đội bọc lấy Lâm Doanh Doanh, bế cô, xách rương xuống xe về nhà.
Trước khi đi anh đã đốt lò sưởi ở nhà lên, còn đốt giường sưởi, bất kể là trên giường sưởi hay là trong phòng đều nóng hừng hực.
Anh đặt Lâm Doanh Doanh lên giường sưởi, cởi áo choàng dài quân đội xuống cho cô, rồi cởi áo bông và quần bông bên trong xuống giúp cô, cởi ra rồi mới phát hiện cô lại còn mặc cả một lớp áo len, quần len.
Anh không nhịn được mà nhướng nhướng mày, chẳng trách lại tròn vo giống như con gấu vậy.
Trong phòng ấm áp, Lâm Doanh Doanh rất nhanh liền rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cô bắt đầu lầm bầm: “Rửa tay, rửa mặt... đánh răng.”
Hoắc Thanh Sơn vốn muốn để cô trực tiếp ngủ như vậy luôn, dẫu sao lăn lộn đến tận nửa đêm rồi, còn rửa tay, rửa mặt, đánh răng cái gì chứ?
Thế nhưng cô đã thoải mái rồi thì lại muốn thoải mái hơn, không được thỏa mãn thì lại lầm rà lầm rầm.