Hoắc Thanh Hoa: “Mẹ, nghe ý tứ trong đó, qua tết cũng sẽ không ấm lên được, dù sao cũng phải qua tiết thanh minh, thậm chí là tết đoan ngọ mới ấm áp lên, vậy chẳng bằng đợi tới mùa hè rồi đi sao? Nếu đã như vậy, thế thì chờ cậu cả trở về không phải là tốt hơn hả?”
Từ khi ly hôn về nhà mẹ, những ngày Lâm Doanh Doanh không có ở nhà, Hoắc Thanh Hoa chính là chủ nhà.
Chị ấy chuyên cần, giỏi giang, lại còn là nữ đội trưởng, chẳng những người trong thôn phục chị ấy, mà người nhà cũng đều tình nguyện nghe theo chị ấy.
Mẹ Hoắc cười nói: “Chẳng phải là mẹ lo lắng cho Doanh Doanh sao, bên kia lạnh như vậy, đâu có thoải mái như chỗ chúng ta chứ.”
Hoắc Thanh Hoa: “Chỗ chúng ta mà thoải mái? Thế thì nếu không đi đến chỗ Thanh Sơn, ở lại trong thành phố chẳng phải tốt hơn à.”
Mẹ Hoắc: “Được rồi, vậy thì đi sớm một chút đi, chậm trễ trên đường lại lạnh hơn.” Vừa nói như vậy, trong lòng mẹ Hoắc lại tràn ngập không nỡ. Sau khi Lâm Doanh Doanh vào nhà này, chỗ nào trong nhà cũng có thay đổi cực lớn, người người đều tiến bộ.
Chưa nói đến người khác, mẹ Hoắc cảm thấy mình cũng vui vẻ lên rất nhiều, không còn sợ bị mấy người chị dâu sỉ vả nữa, lại còn dám sỉ vả lại nữa mà.
Bà không nhịn được mà lau lau nước mắt: “Doanh Doanh, vậy con đến phía bắc, sau này có trở về không?”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Có về chứ ạ, dĩ nhiên là phải về rồi. Chờ chúng con ổn định xong, sẽ đón mẹ qua đó. Đợi qua vài năm nữa, nói không chừng tất cả chúng ta đều dọn về đây.”
Về cơ bản bọn họ đều đi theo chức vụ của Hoắc Thanh Sơn, cô nghĩ dựa theo bản lĩnh vốn có trong phim của anh, Hoắc Thanh Sơn tuyệt đối không thể nào chỉ là doanh trưởng nông trường là thôi được.
Cho nên, nông trường phía bắc chẳng qua chỉ là một trạm trung chuyển của bọn họ mà thôi.
Nghe cô nói xong, mẹ Hoắc an tâm hơn, cười nói: “Sau nay con cứ đi ra ngoài chơi, đi phía bắc, vào thành phố, xuống nông thôn.”
Bà còn cho Lâm Doanh Doanh chăn bông dày, áo bông dày, áo choàng dài, rất sợ Lâm Doanh Doanh đến nông trường bị lạnh.
Lâm Doanh Doanh: “Mẹ, không cần đâu, chỉ cần mỗi cái chăn của con là đủ rồi, Thanh Sơn nói trong nhà ở nông trường đều đốt lò sưởi, tường ấm, rất ấm áp, không cần đắp chăn dày đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-305.html.]
Ban ngày đã lạnh như vậy, ban đêm có thể xuống dưới âm ba mươi, bốn mươi độ, chỉ dựa vào chăn và nhiệt độ cơ thể thì không được, cần phải sưởi ấm.
Mẹ Hoắc phát hiện mình không giúp được gì, có chút phiền muộn, giống như mỗi lần con trai đi khỏi nhà, lần nào bà cũng muốn làm chút gì đó, thế nhưng cuối cùng lại phát hiện chẳng giúp được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh mang hành lý nhẹ nhàng rời đi.
Sau khi quyết định xong, ngày hôm sau Lâm Doanh Doanh bảo Hoắc Thanh Hạnh đưa cô tới công xã gọi điện cho liên trưởng Đinh, báo cho anh ta là cô muốn tới nông trường phía bắc, để anh ta sắp xếp vé xe giúp cho.
Liên trưởng Đinh cười ha ha nói: “Tôi nói này em dâu, hai ta đúng là có duyên phận.”
Lâm Doanh Doanh: “Anh Đinh, lời này của anh có hơi không đứng đắn đó nha.”
Liên trưởng Đinh thấp giọng: “Nói cho cô một chuyện cơ mật, tôi bị điều động tới nông trường, tới lúc đó sẽ cùng với anh Hoắc nhà cô xây dựng nông trường mới.”
Lâm Doanh Doanh kinh ngạc nói: “Anh Đinh, thật sự trùng hợp như vậy sao?”
Liên trường Đinh: “Đúng vậy, cho nên, bây giờ cô đi còn có thể chung đường với tụi tôi đó.”
Bàn bạc xong, Lâm Doanh Doanh liền thở phào nhẹ nhõm, trước đó Hoắc Thanh Sơn đã làm xong hết hộ khẩu và quan hệ lương du cho cô, bây giờ trực tiếp tới đại đội nói một tiếng là có thể mang đi rồi.
Nói chuyện điện thoại xong đi ra, vành mắt Hoắc Thanh Hạnh đã hồng hồng, cô ấy khóc thút thít nói: “Chị dâu, em không nỡ xa chị.”
Lâm Doanh Doanh ôm lấy cô ấy, cười nói: “Con bé ngốc, có cái gì mà không nỡ xa chứ? Sau này em lớn rồi có thể ra ngoài ngồi xe lửa, muốn đi thì đi.”
Hoắc Thanh Hạnh gật đầu một cái: “Được ạ.”
Lâm Doanh Doanh muốn tới nông trường phải thu dọn đồ đạc, cô có tất cả rất nhiều mấy cái rương cả lớn lẫn nhỏ, cũng may đi cùng với mấy người liên trưởng Đinh, một đám đàn ông dù thế nào cũng sẽ giúp cô mang theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong rương của cô vốn chủ yếu đều là đựng sách vở, quần áo, thức ăn, đồ ăn chiếm một nửa, bây giờ đã ăn được kha khá, cái rương trống trải đi không ít. Mẹ Hoắc lại bắt đầu đựng những thứ khác cho cô, các loại rau khô vào mùa thu, cà tím khô, đậu khô, các loại dưa miếng, còn có gà vịt hong gió mà học làm trước đó. Ngoài ra còn có quả hồng ở cây hồng trong thôn, mứt quả hồng mà cô làm, rồi lại để sơn tra lên cái rương nữa, đến lúc đó để Lâm Doanh Doanh tự làm sơn tra ngào đường ăn.