Hoắc Thanh Hà: “Chị dâu, Thanh Phương, Thanh Hà, em quá nhớ mọi người rồi.”
Người tức giận trong lòng đùng đùng, tủi thân vô cùng vừa rồi, tuyệt đối không phải cô ấy.
Lâm Doanh Doanh hỏi: “Mẹ đâu?”
Hoắc Thanh Hà: “Mẹ nói hôm nay trong thau nước dựng một cọng cỏ lớn, mọi người nhất định là trở về, nên bà đi mua cá rồi.”
Đang nói thì mẹ Hoắc xách theo hai con cá mè hoa lớn vui vẻ từ bên ngoài đi vào, vừa vào cửa liền cười nói: “Ơ kìa, bốn vị tiên nữ này từ đâu tới đây?”
Mọi người đồng loạt gọi mẹ, khiến mẹ Hoắc vui mừng phấn khởi, trực tiếp hoa mắt có chút không phân biệt được ai là ai.
Bà kéo tay Lâm Doanh Doanh cười nói: “Trong thành phố cũng tốt, đến thành phố một chuyến, càng dịu dàng, càng dễ chịu, Thanh Phương và Thanh Hạnh này sao mà cũng lột xác, con gái ruột của mẹ cũng không dám nhận!”
Đại đội trưởng Đinh: Nhìn một chút đi, bà nhà người ta thật biết nói chuyện quá!
Lúc này mẹ Hoắc xoay qua cười nói: “Đại đội trưởng Đinh, đừng đi vội, ở lại ăn bữa cơm tối. Tôi dùng thịt muối hầm cá mè hoa, thêm nấm, ngon lắm.”
Đại đội trưởng Đinh cũng hồi hộp: “Bác gái, tôi đang rất thèm cơm của bác đây!”
Ông ta cứ vui vẻ ở lại ăn cơm chùa.
Hoắc Thanh Hạnh lập tức cởi quân trang ra, thay quần áo của cô ấy rồi đi vào nhà bếp nấu cơm.
Hoắc Thanh Phương cũng cởi quân trang ra, thay quần áo bằng vải thô, ăn trước hai cái bánh cuốn trộn bột được làm sẵn, sau đó đi lái máy cày thay ca đi cày ruộng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hà lại không cởi ra, muốn mặc đi khoe khoang, cũng không để ý cá mè hoa gì, chạy theo Hoắc Thanh Phương.
Lâm Doanh Doanh hỏi Hoắc Thanh Hà và Tạ Vân đâu.
Mẹ Hoắc nói: “Trường học bắt đầu sau kỳ nghỉ thu. Nghỉ học thì đi cắt cỏ trước rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-304.html.]
Tiếng hô của Tạ Vân từ bên ngoài cửa truyền tới: “A, xe Jeep, anh ba, chị dâu và các chị đã quay về, nhanh lên một chút!”
Hoắc Thanh Hồ vốn dĩ rất nôn nóng, bây giờ lại cố ý thả chậm bước chân, làm ra vẻ không nhanh không chậm, còn rất dè dặt đem một túi táo chua đổ trong gáo cho Lâm Doanh Doanh: “Trong thành phố không có cái này đúng không?”
Lâm Doanh Doanh cười cong mắt, trực tiếp bưng qua đặt ở trên bệ nước rửa một cái, cô nói: “Quan trọng là trong thành phố không có hai đứa em trai dễ thương thân thiện như vậy đâu.”
Tạ Vân vui vẻ, mặc dù Hoắc Thanh Hồ không lên tiếng, nhưng lỗ tai cũng từ từ đỏ lên.
Trong tháng chín là thời gian bận rộn thu hoạch vụ thu, trước kia gia súc không đủ nên dùng nhân công bù vào, đàn ông, phụ nữ đều phải ra đồng kéo cày. Năm nay công xã đã có máy cày, những người lái máy cày chia làm ba ca, một ngày làm việc hai mươi tiếng đồng hồ trên ruộng, hiệu suất cũng rất nhanh.
Sau đó mặc dù phần lớn việc đồng áng đã xong, nhưng bây giờ có máy cày, vậy nên công xã đã tổ chức khơi thông sông ngòi, đường sông trong công xã. Còn có thể chở đá để lát đường, dùng đá làm nền cho những con đường giao thông quan trọng, tránh cho mỗi lần trời mưa đều bị lầy lội.
Những người lái máy cày được ưa chuộng, mùa đông cũng không nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải chạy lên công xã, cho nên ba người Hoắc Thanh Hà, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong không có nông nhàn.
Mà Hoắc Thanh Hoa làm đội trưởng, đầu óc cũng linh hoạt hơn, mùa đông cũng không chịu ở không.
Mấy người đàn ông tổ chức bện chiếu, chị ấy liền tổ chức cho các cô gái se sợi bông, dệt vải, tận dụng những cây bông vải bội thu năm nay của đại đội. Sau khi dệt thành vải, các xã viên trong đại đội sẽ được ưu tiên mua dựa theo số công điểm, còn thừa thì lại mang ra chợ bên trên bán.
Tháng mười, Lâm Doanh Doanh nhận được thư của Hoắc Thanh Sơn, báo cho cô là nhà mới ở nông trường đã được xây xong, nhưng nơi đó đang tiến vào mùa đông. Tháng mười liền bắt đầu có tuyết rơi ở địa phương, mùa đông không có nhiều thứ chơi vui, nhất là chờ khi đông chí tháng chạp, bên ngoài âm hai ba mươi độ, có thể đông cứng lỗ tai người ta luôn. Còn bảo cô là điều kiện nơi đó rất tệ, sau khi tới có thể sẽ vô cùng buồn tẻ.
Cuối cùng anh hỏi: Có tới không?
Anh rất bình tĩnh trần thuật lại sự thật, trong câu chữ cũng không biểu đạt là anh nhớ cô, chỉ sợ vì nỗi nhớ của anh sẽ ảnh hưởng tới cô.
Lâm Doanh Doanh suy nghĩ một chút, kiếp trước, những nơi lạnh hơn cô cũng đã từng đi tới rồi, chỉ là một nông trường phía bắc chẳng thể nào hù dọa cô được.
Cô quyết định rồi, phải đi!
Sau khi quyết định xong, cô liền thông báo cho cả nhà suy nghĩ của mình.
Mới đầu mẹ Hoắc rất vui mừng, nhưng vừa nghe tới mùa đông ở nông trường lạnh như vậy, bà lại có chút lo lắng: “Doanh Doanh, lạnh như vậy, con có chịu được không? Quả thực là không đi được, chờ qua tết ấm áp hơn chút rồi lại đi nhé?”