Lâm Doanh Doanh nói với cậu út, để cậu ấy sắp xếp bệnh viện và bác sĩ tim mạch tốt nhất, sau đó cô và mẹ Lâm dẫn hai chị em Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh kiểm tra toàn diện một lần, nhất là tim.
Tim của Hoắc Thanh Phương đúng là có chút vấn đề, nhưng trẻ tuổi thân thể khỏe, chỉ cần không thức khuya quá mức và mệt mỏi thì không phải chuyện lớn, không cần thiết phải làm phẫu thuật. Nhưng thường ngày nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, dưỡng tâm, buổi trưa tốt nhất nên duy trì thói quen ngủ trưa, một khi không thoải mái thì phải đến bệnh viện kiểm tra điện tâm đồ.
Hoắc Thanh Phương có chút khó tin: “Cơ thể tôi khỏe mạnh như vậy sao lại mắc bệnh tim? Nói ra chắc chắn người khác nghĩ rằng tôi giả bộ đó.”
Lâm Doanh Doanh nói: “Nhiều bệnh thường có dấu hiệu ngầm, chỉ cần không phát tác thì cũng không ai biết, nhưng nếu như không chú ý, một khi phát tác thì đó chính là thời kỳ cuối, chữa không khỏi. Bây giờ con phát hiện sớm cũng tốt, sau này chú ý thì thì cũng không có vấn đề gì lớn.”
Hoắc Thanh Phương nhìn Lâm Doanh Doanh, cảm kích nói: “Chị dâu, sao cái gì chị cũng biết vậy?”
Cô ấy và Hoắc Thanh Hạnh thật sự sùng bái Lâm Doanh Doanh đến mặt trời mọc hướng tây thì các cô ấy cũng cảm thấy có lẽ là thật.
Lâm Doanh Doanh: “Các em chưa từng nghe qua sao, bệnh lâu thành bác sĩ mà. Khi chị còn bé thì đều bị bệnh, gặp nhiều bác sĩ rồi, nghe những điều này nhiều lần thì bản thân có thể nhìn được hai phần.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa nói cô đã đọc thuộc lòng mấy câu nói khách sáo thông thường của mấy lão bác sĩ Đông y, cái gì mà khí thiếu, huyết hư, cái gì mà thiếu âm thiếu dương.
Mẹ Lâm sẵng giọng: “Con nhóc này, người ta chỉ khen con mấy câu mà con đã không khách khí.”
Lâm Doanh Doanh kéo cánh tay bà: “Người ta khen con, đương nhiên con phải kiêu ngạo rồi. Con không thích nhất nói câu gì mà “Bình thường thôi tôi không giỏi mấy cái đó” đa số đều dối trá thôi.”
Bởi vì Hoắc Thanh Phương không có sao, mọi người cao hứng, Lâm Doanh Doanh liền đề nghị đi dạo cửa hàng bách hóa Ba Tầng, còn nhìn đến khu vực sản phẩm đắt tiền. Vào lúc này Lâm Doanh Doanh lại là một phú bà nhỏ, ông bà ngoại và cậu út đưa tiền, cô liền mua mấy vật nhỏ tương đối xa xỉ.
Ban ngày là lúc đàn ông đi làm bận rộn, Lâm Doanh Doanh khiến cho mẹ Lâm cũng bận bịu, cô dẫn ông bà ngoại, còn có Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh, mấy người ngồi đầy trên một chiếc xe đi dạo thành phố thủ đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-300.html.]
Những nơi nổi tiếng nhất như Thiên An Môn, Vạn Lý Trường Thành đều phải đến xem, còn phải chụp hình lưu niệm. Món Tây của nhà hàng Hữu Nghị thì cũng ăn rồi, ở trong đó còn có phục vụ nước ngoài, cũng chụp hình lưu niệm cho các cô.
Bọn họ còn đến kịch đoàn mà mẹ Lâm công tác, thấy được các diễn viên đang tập kịch, còn đi tham quan hậu trường và phòng đạo cụ, liền thấy mẹ Diệp mang vẻ mặt thất vọng, xem ai cũng là kẻ thù.
Ngoài ra cũng đã xem qua mấy trường đại học, bởi vì vào lúc này không tuyển sinh nên bọn học sinh ban đầu đã được bố trí công việc, sân trường còn bị một số cơ quan nhà nước trưng dụng nên trong sân trường tương đối vắng vẻ và yên tĩnh.
Ban ngày học đi dạo phố, buổi tối trở về tụ tập chung một nhà, cười nói ăn uống náo nhiệt không thôi. Thời gian như vậy trôi qua đặc biệt nhanh chóng, đảo mắt qua trung thu thì bọn Hoắc Thanh Sơn muốn hộ tống kỹ thuật viên và một lượng lớn máy móc trở về nông trường phía Bắc.
Anh biết Lâm Doanh Doanh dính người nên cũng không dám nói trước với cô ngày nào về, mà nói với ba mẹ Lâm và cậu út, cũng dặn bọn họ không cần nói với Lâm Doanh Doanh.
Anh muốn lúc hai người ở chung với nhau thật vui vẻ, không muốn cô thương cảm và chia ly.
Một đêm trước khi đi, trắng sáng vừa lớn lại vừa tròn, ánh trăng như nước hắt trên mặt đất, trong đất trời như bị che phủ bởi một tầng lụa mỏng màu ngà, tựa như giấc mơ huyền ảo.
Sau khi hai người tắm xong, Lâm Doanh Doanh cũng không muốn ngủ, cô tắt đèn kéo Hoắc Thanh Sơn lên sân thượng ngắm trăng.
Từ nhỏ Hoắc Thanh Sơn đã cứng nhắc, chính trực, sẽ không nói ra lời ngon tiếng ngọt gì, dù là người trong lòng có mười nghìn điều không nỡ, vậy cũng là không nỡ. Anh ôm Lâm Doanh Doanh vào trong n.g.ự.c từ phía sau, giúp cô che chắn sương và khí lạnh của đêm thu buông xuống.
Lâm Doanh Doanh nhẹ giọng nói: “Anh Thanh Sơn, em hát cho anh nghe nhé.”
Vào giờ phút này cô muốn hát cho anh nghe một bài cũng không có bài nào, nhưng mà Hoắc Thanh Sơn không để ý tới mấy loại văn nghệ, cho dù sau khi bài hát nổi lên thì anh cũng sẽ không để ý.
Giọng cô dịu dàng mà vui vẻ, trong gió lạnh dưới đêm trăng thánh thót êm tai: “Trăng sáng ơi, tôi cũng đi, tôi đưa anh đến cửa thôn…”
Hoắc Thanh Sơn không lên tiếng, nhưng mà ôm cô chặt hơn, đợi cô hát xong, anh thấp giọng nói: “Anh không muốn em tiễn.”