Lục Đình Tú cảm giác có chút đáng sợ, nhưng nếu như nghĩ ngược lại là chị gái không kết hôn, cũng sẽ không có cha Lâm, hai thằng nhóc của nhà họ Lâm, và còn cả Lâm Doanh Doanh đáng yêu nữa.
Giống như Lâm Doanh Doanh không kết hôn, cũng sẽ chẳng có một gia đình dễ thương như vậy tới nhà nhảy múa ca hát cùng bọn họ.
Cậu ấy không kiềm chế được mà thở dài: “Bọn chúng vẫn là ở xa quá.”
Ban đầu mọi người đều nghĩ rất tốt, để cho con gái kết hôn gần nhà, biết gốc biết rễ, như vậy sau này vẫn giống như một nhà vậy, cũng chẳng có ai mất đi ai cả.
Mẹ Lâm đã từng trải qua hai đứa con trai vỗ cánh bay đi rời xa khỏi mình, vẫn có thể khá là thản nhiên tiếp nhận, bà cười nói: “Em trai à, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn. Làm bậc cha mẹ sinh con dưỡng cái, không phải là vì để cho chúng nó canh giữ ở bên cạnh mình, thỏa mãn tâm nguyện vui vẻ của tình cha con, mà là vì để cho chúng nó có thể tự do bay đi.”
Con gái lớn, dù có không nỡ thế nào đi nữa thì cũng phải cần cho nó bay đi. Không phải sợ nó không biết bay, cũng không cần sợ nó bay không đủ cao, cuối cùng nó vẫn sẽ tìm được tổ ấm của mình mà thôi.
Lục Đình Tú không kết hôn, không sinh con dưỡng cái nên tất nhiên là sẽ không thể nào có những lĩnh ngộ như vậy được, cậu ấy sợ nhất cảnh tượng tiệc tàn, người đi trà lạnh.
“A, đúng rồi, đúng lúc có người thích hợp với người chị cần tìm. Chị muốn làm gì vậy?” Lục Đình Tú hỏi chị gái.
Mẹ Lâm: “Từ khi Doanh Doanh lập gia đình, người đàn bà kia càng gấp gáp muốn bám vịn hơn, cũng muốn tìm một nhà chồng tương lai cho con gái bà ta. Ban đầu bà ta không tự lượng sức, cho rằng dựa vào những mối quan hệ trong mấy năm nay của mình có thể tìm được một người tốt. kết quả người trên cao thì coi thường bà ta, còn dưới thấp thì bà ta lại ghét bỏ. Nhưng bà ta vẫn ra sức muốn gả con gái vào đại viện, không gọi mà ba ta vẫn tới muốn khóc lóc với anh rể em.”
Bà cười một tiếng: “Ông Lâm thì đâu hiểu những chuyện này chứ? Hôn sự của con gái mình mà ông ấy còn chẳng bỏ chút tâm tư nào cả, làm mai mối kiểu gì được? Tìm một người để cho bọn họ nhận thức thực tế một chút, cũng để bọn họ mau chóng từ bỏ ý định, nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Lục Đình Tú nói: “Bà ta muốn gả vào đại viện cũng không phải là không được, chẳng phải có mấy người mất vợ muốn tái giá hay sao, dĩ nhiên là người ta sẽ vui lòng rồi.”
Mẹ Lâm: “Những người đàn ông kia lớn thì năm sáu chục tuổi, trẻ thì cũng sắp bốn mươi rồi, trong nhà ít nhiều gì cũng có mấy đứa con, nào có người mẹ nào chịu gả con gái như vậy chứ? Chị khuyên bà ta nhân lúc còn sớm từ bỏ ý định, thành thật tìm một công nhân hoặc là cán bộ nhỏ cơ sở mà gả cho, cũng coi như là một mối hôn sự tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-299.html.]
Mấy ngày tiếp theo, mấy người Lâm Doanh Doanh quả nhiên đã ở lại nhà bà ngoại. Dù sao nhà bà lớn, rất nhiều phòng.
Mọi người cùng ở chung một chỗ, ban ngày Hoắc Thanh Sơn đi làm, cha Lâm trở về Bộ tư lệnh, cậu út đi làm, mẹ Lâm thì lên đơn vị một chuyến, nếu không có chuyện gì sẽ về.
Bà ngoại và ông ngoại dẫn Lâm Doanh Doanh và hai chị em ngày nào cũng chơi rất vui vẻ.
Sau khi Lâm Doanh Doanh kết hôn có cảm ngộ mới, lại được ông ngoại và cậu út chỉ điểm, bất kể là quốc họa hay là tranh sơn dầu, tài nghệ đều tiến triển thêm một tầng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà chỗ mẹ Diệp cũng đều giống như mẹ Lâm dự đoán, hỏi thăm được một quan quân trẻ tuổi muốn tìm đối tượng, liền nôn nóng ồn ào nhờ người nói tốt cho. Nhưng người ta hoàn toàn không coi trọng xuất thân của Diệp Mạn Mạn, tất nhiên là không để ý tới. Bà ta liền cho rằng có thể là người ta không quen biết bà ta, lập tức đi tìm cha Lâm để nói giúp.
Cha Lâm rất khó xử, bảo ông làm mai, vậy chẳng phải là ép ông thêu thùa hay sao?
Ông bảo mẹ Lâm đi trợ giúp, mẹ Lâm lại trực tiếp từ chối.
Bà nói: “Nếu thành thì còn tốt, nhưng nếu như không thành, đến lúc đó con bé không được thì lại trách tôi không tận tâm tận lực sao? Nói không chừng còn muốn hoài nghi là tôi phá hoại nó, tôi cũng chẳng muốn dính dáng vào. Muốn ăn muốn uống thì tôi có thể giúp lo lót, thế nhưng hôn nhân đại sự thì tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào.”
Cha Lâm cũng bế tắc, liền tìm một cán bộ chính công biết khua môi múa mép nhất đi nói giúp, kết quả chính là cán bộ chính công kia lại nói cho ông một trận, để cho ông biết tình cảnh của Diệp Mạn Mạn, đừng nên có ảo tưởng không thiết thực.
Mặc dù cha Lâm cảm thấy bọn họ coi trọng xuất thân như vậy là không đúng, nhưng người ta muốn để ý thì ông không thể xen vào, đó cũng chẳng phải là con trai ông.
Ông nói lại một lần với mẹ Diệp, mẹ Diệp cũng không quá chấp nhận kết quả này, sau đó lại hỏi thăm là có nhà ai muốn tìm đối tượng, còn muốn nhờ cha Lâm nói tốt cho.
Cha Lâm trực tiếp bị dọa sợ nên né tránh, rất sợ nhìn thấy mẹ Diệp.
Mẹ Diệp không thể nào không tự oán tự dừng, kêu ca lời trong lời ngoài rất nhiều, nói chuyện cũng âm dương quái khí, hơn nữa bà ta cũng đã trung niên nên dễ mất ngủ, dễ nóng giận, tính khí nóng nảy, dĩ nhiên là càng ngày càng khiến người ta chán ghét mà không biết.