“A, em tìm được rồi!” Lâm Doanh Doanh kích động giậm chân một cái.
Hoắc Thanh Sơn liền biến sắc, khẩn trương nhắc nhở cô: “Cẩn thận.”
Lâm Doanh Doanh cười hì hì: “Em tìm được thư của cậu út và bạn cậu ấy dùng mật mã để viết. Thế em lại đi lục tìm quyển mật mã xem.”
Cô bảo Hoắc Thanh Sơn giúp cô di chuyển cái thang, đưa cô tới một kệ sách khác.
Bây giờ Hoắc Thanh Sơn mới phát hiện cái thang này có thể di chuyển được, nếu như kỹ thuật giỏi, người đứng ở bên trên đạp sang hai bên là có thể di chuyển theo bản thân khống chế như cái cà kheo vậy.
Lâm Doanh Doanh lại tìm quyển mật mã, bắt đầu đối chiếu từ từ phiên dịch, cô nhẹ giọng đọc: “Thân ái, từ biệt đã nhiều năm, thật là nhớ, em về nước có ổn định không?”
Lúc này lại truyền tới tiếng gõ cửa, Lục Đình Tú: “Cục cưng, cháu mà còn ở trong đó thêm một tiếng nữa là cậu sẽ ngầm thừa nhận cháu đang trộm bảo bối của cậu đó.”
Lâm Doanh Doanh lập tức nhét một mảnh giấy cắt ra từ báo kia vào trong túi Hoắc Thanh Sơn, làm động tác suỵt với anh, yên lặng cười một tiếng, sau đó trực tiếp nhảy xuống từ cái thang về hướng anh.
Hoắc Thanh Phương lập tức đón lấy cô, cô cũng không chịu xuống đất, cứ ngồi ở trong khuỷu tay anh, chỉ huy anh lặng lẽ trả cái thang về chỗ cũ, lại cầm quyển album, sau đó kéo rèm cửa ra.
Lục Đình Tú: “Cậu nghe thấy... cháu đang làm chuyện xấu.”
Lâm Doanh Doanh đắc ý nói: “Chuyện của vợ chồng son chúng cháu, không thể để cho cậu biết được.”
Hoắc Thanh Sơn thả cô xuống, mở cửa, giơ giơ quyển album lên với cậu ấy.
Lục Đình Tú hỏi Hoắc Thanh Sơn: “Cậu biết cháu sẽ không nói dối, cháu nói đi, vợ cháu đang làm cái gì hả?”
Hoắc Thanh Sơn: “...”
Lâm Doanh Doanh kéo anh chạy đi: “Đói quá đi, ăn cơm thôi.”
Lục Đình Tú nhìn phòng sách của mình một lát, chỗ bàn đọc sách bị Lâm Doanh Doanh lật tung lên có hơi bừa bộn, còn những vị trí khác, nhất là mấy chỗ kệ sách đều rất bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-297.html.]
Lâm Doanh Doanh cầm album chạy tới chỗ Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh xem cùng bọn họ, bên trong đều là một vài tấm hình vui nhộn mà Lục Đình Tú chụp cho cô và ông bà ngoại.
Có ảnh ông ngoại đóng giả nữ thẹn thùng cong cong ngón tay cầm cái quạt che nửa mặt, có bà ngoại mặc âu phục dán râu giả vung ba toong.
Có các chị họ, anh họ bởi vì xuống nông thôn đi chơi với tập thể bị lây rận nên ép cạo trọc đầu, cậu út còn vẽ chín nốt trên đầu cho bọn họ để giả trang thành tiểu tăng thiếu lâm.
Có Lâm Doanh Doanh mặc đồ của lính hạt dẻ, còn có cô giả trang thành Hoa tiên tử, thậm chí còn có ảnh cô đóng giả thành mấy con động vật nhỏ như gấu trúc.
Còn có ảnh ông ngoại đang ngủ, Lâm Doanh Doanh cầm bút lông vẽ một bộ mặt kinh kịch lên mặt ông, cậu ấy ngủ thì cô chỉ kịp vẽ một bên râu đã bị bắt rồi.
Còn có một ảnh Lâm Doanh Doanh lười đi bộ mà chui qua lan can ở tường rào nhà bà ngoại, bởi vì đầu cô nhỏ, chui thành quen rồi, kết quả ngày hôm đó cô liền đúng lúc bị hai cái lan can kẹp lại.
Hoắc Thanh Sơn nhìn thấy mà trái tim chợt co rút lại, đưa tay xoa xoa bả vai Lâm Doanh Doanh, dường như muốn an ủi cô cách thời không một chút.
Hoắc Thanh Hạnh nhìn mà cũng đau lòng, không nhịn được hỏi: “Chị dâu, vậy sau đó làm sao mà chị ra được?”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Là tự chị đang chơi, muốn ra lúc nào thì ra lúc đó.”
Ông bà ngoại liền cười lên, trong nụ cười kia có cất giấu chuyện cũ, làm cho hai người Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh không nhịn được hỏi.
Lục Đình Tú nói: “Lúc ấy ông ngoại và bà ngoại nhìn thấy cháu gái nhỏ bị kẹt thì muốn cứu nó ra, nhưng nó lại nhất định nói là mình đang chơi không cho ai chạm vào. Bà ngoại liền cầm máy chụp ảnh ra chụp ảnh cho nó, ông ngoại thì cầm kẹo dỗ cháu, lát sau hai người còn đánh một bàn cờ ở ngay tại đó nữa.” Cậu ấy chỉ chỉ vào Lâm Doanh Doanh: “Đứa bé không tim không phổi này, cứ cắm đầu ở chỗ lan can đó, ăn kẹo, vô cùng vui vẻ mà xem đánh cờ, cuối cùng không nhịn nổi muốn đi nhà vệ sinh nên mới chịu rút đầu ra.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh da mặt dày: “Nói bừa, cháu chính là tự mình đùa nghịch, hoàn toàn không phải bị kẹt thật sự. Ông nội cháu chỉ cần dùng tay không đẩy lan can ra một chút là đã được rồi.”
Mặc dù khí đó cô còn là trẻ con, thế nhưng linh hồn của cô không phải là trẻ con, khi bị lan can kẹp toàn thân thì là bàng hoàng đó có được không, phản ứng đầu tiên chính là không phải sợ mà là xấu hổ.
Hơn nữa, loại chuyện bị la can kẹp đầu này, là chuyện mà tiểu tiên nữ có thể làm sao!
Đừng hỏi đến, hỏi thì chính là cục cưng đang chơi đùa thôi.
Khi đó cô luôn ghét bỏ cơ thể nhỏ bé đi bộ mệt mỏi, từ nhà ra phố chỉ thích chui lan can, bây giờ nghĩ lại đúng là não bị úng nước rồi.