Hoắc Thanh Sơn đi theo cha Lâm vừa mới muốn đi vào nhà đã bất thình lình nghe thấy một tiếng: “Đứng yên, đừng động đậy.” Cha Lâm trước mặt lập tức nghiêm chỉnh chấp hành pháp lệnh, dừng bước.
Hoắc Thanh Sơn phản ứng nhạy bén, vậy nên mới không đạp vào gót chân của cha vợ đại nhân, anh lặng lẽ thu hồi chân phải đang bước ra, nhìn thấy một bà lão tóc xoăn hoa râm, đẹp lão đang giơ một cái máy chụp ảnh lên, hướng về phía anh và cha Lâm kêu lên một tiếng: “Cười nào~”
Bà ngoại nhìn con rể xụ mặt ra, cháu rể thì cũng có vẻ mặt nghiêm trang giống vậy, hai người có thân hình cao ngất, mặt mũi nghiêm túc chào bà qua ánh mắt.
Bà ngoại nhấn nút chụp, cười nói: “Nào hai vị thần giữ cửa này tới đây.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh vỗ tay cười lên, chạy tới kéo tay Hoắc Thanh Sơn để anh không căng thẳng.
Hoắc Thanh Sơn thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tiến lên cùng với cô hỏi thăm sức khỏe của ông bà ngoại và cậu út.
Ông ngoại lập tức móc ra một bao lì xì từ trong túi đưa cho anh, cười nói: “Thanh Sơn lần đầu tiên tới nhà, sau này phải thường xuyên qua lại nha.”
Hoắc Thanh Sơn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vừa vào cửa là đã cho lì xì, anh không biết nên nhận hay là không nhận.
Lâm Doanh Doanh đã vui vẻ cười lên: “Cảm ơn ông nội!”
Cô bảo Hoắc Thanh Sơn nhận lấy, lại chắp tay lại với bà ngoại và cậu út: “Bà nội, cậu út, mọi người có khỏe không ạ?”
Bà ngoại: “Ai yo yo, đây là đứa tiểu hám tiền nhà ai thế này?” Bà che túi của mình, để mắt nhìn ông nhà mình: “Ông rộng rãi như vậy, ông cho đi, bà già như tôi thì lấy đâu ra tiền?”
Ông ngoại cười lên một tiếng, quả nhiên lại móc ra một bao lì xì nữa càng dày hơn từ trong một túi khác ra: “Nào, đây là bà nội cho.”
Lâm Doanh Doanh nhận lấy, nhét vào trong túi Hoắc Thanh Sơn, cặp mắt hoa đào, sáng long lanh của cô cong cong, giọng nói ngọt ngào hơn cả mật ong: “Cảm ơn bao lì xì của bà ngoại, chúc bà và ông nội cải lão hoàn đồng (trẻ lại), ân ái không rời.”
Cô lại cúi chào Lục Đình Tú.
Lục Đình Tú: “ Không phải là cậu đã tặng xe đạp rồi sao?”
Lâm Doanh Doanh kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Một cái xe đạp mà đã muốn đuổi người đi rồi?”
Lục Đình Tú khẽ mỉm cười: “Một chiếc không được, vậy thì hai chiếc?”
Hoắc Thanh Sơn nhìn vợ anh cò kè mặc cả đòi bao lì xì và đồ cưới với một nhà này, coi như là được mở rộng tầm mắt, cũng coi như biết tính tình nhõng nhẽo của cô là từ đâu mà ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-295.html.]
Lâm Doanh Doanh mặc cả một phen thì lại muốn gấp đôi đồ cưới, cuối cùng cô chốt một câu: “Dĩ nhiên, nếu như cậu cũng kết hôn, vậy thì đồ cưới sẽ được giảm phân nửa, ngoài ra cháu sẽ còn bổ sung thêm chút để làm quà mừng tân hôn cho cậu.”
Lục Đình Tú chắp tay lạy cô một cái, sau đó làm dáng vẻ như không chọc nổi vào phụ nữ, từ chối tiếp tục đề tài này, còn liếc nhìn bà ngoại một cái, nhún vai.
Bà ngoại: “Chờ lát nữa ăn cơm, chúng ta là những người đã kết hôn ngồi một bàn, chưa lập gia đình một bàn. Cậu ba à, con ngồi cùng hai em gái của nhà thông gia, ăn uống ngon miệng nha.”
Lục Đình Tú: “...”
Lâm Doanh Doanh kéo Hoắc Thanh Sơn ngồi lên ghế sô pha, nằm bò lên lưng anh hô: “Ngày mai bảo cậu út đưa chúng ta tới khách sạn Hữu Nghị ăn cơm tây.”
Khách sạn Hữu Nghị là nơi chuyên dùng để tiếp đãi khách nước ngoài, bên trong có một nhà ăn cao cấp, thế nhưng ăn một bữa cơm tây như thịt bò bít tết, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Lục Đình Tú liếc cô một cái: “Cháu chắc chắn muốn tới chỗ đó?”
Lâm Doanh Doanh cười rất là đắc ý: “Đúng, chỗ đó đắt tiền nhất!”
Lục Đình Tú: “Cũng được, đi xem xem con quỷ tây nhỏ mà lúc bé cháu mê luyến đã bị tàn phế chưa.”
Lâm Doanh Doanh: “...” Đáng đời cậu không có vợ!
Lục Đình Tú quay đầu nói với Hoắc Thanh Sơn: “Khi còn nhỏ nó nhìn thấy một thằng nhóc người Anh, tóc vàng, mắt xanh, trực tiếp gọi người ta là thiên sứ nhỏ, còn chụp ảnh với người ta, nói trưởng thành sẽ tới nước Anh gả cho thằng nhóc đó. Cháu đã nhìn thấy hình chưa?”
Hoắc Thanh Sơn chỉ trầm ngâm trong thoáng chốc rồi lắc đầu: “Chưa nhìn thấy, chắc hẳn chỗ cậu út có nhỉ.”
Lục Đình Tú búng tay một cái: “Đúng là chỗ cậu có.”
Lâm Doanh Doanh lập tức ghé sát lại bên tai Hoắc Thanh Sơn dỗ anh: “Anh Thanh Sơn, trẻ con nói đùa, anh đừng có nghe cậu ấy.”
Hoắc Thanh Sơn hơi hơi nghiêng đầu, môi của cô liền dính sát lên vành tai anh, anh cười một tiếng: “Anh muốn xem dáng vẻ khi còn nhỏ của em.”
Phàm là hình khi còn nhỏ của cô thì anh đều muốn nhìn. Cô chụp chung với những người khác nhau, biểu cảm cũng khác nhau, có lúc sinh động rạng rỡ, có lúc lại lãnh diễm, khinh thường, nhìn về phía ống kính nhưng lại chẳng ngụy trang chút nào.
Lục Đình Tú bảo Lâm Doanh Doanh đi lấy: “Trong phòng sách của cậu, quyển album ảnh màu xanh lục.”
Lâm Doanh Doanh bay vào trong phòng sách như một con bướm.