Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-06-22 23:20:51
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông ngoại thấy hai người bọn họ giống như hai tên trộm, bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Chẳng lẽ lại là đi chính mình sao? Cháu yêu của ông, ông với cháu này, cháu đừng học giống bà ngoại cháu, mở rộng tầm nhìn ra, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của đàn ông."

Bà ngoại kéo tay Lâm Doanh Doanh vào phòng sách, còn cài then cửa lại, nhìn từ cửa kính thấy không có ai tới nghe lén, mới kéo Lâm Doanh Doanh đi vào bên trong.

Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng nói: "Bà, hai chúng ta đây là muốn trao đổi tình báo sao?"

Bà gật đầu, "Tình báo rất quan trọng, bà ngoại có nhiệm vụ rất quan trọng giao cho cháu."

Lâm Doanh Doanh lập tức phối hợp.

Bà ngoại từ trong tủ lấy ra một chùm chìa khóa lớn, đặt ở trong tay Lâm Doanh Doanh, "Cái này cháu giữ cho kỹ, chờ sau khi bà và ông trăm tuổi, cháu sẽ nhận được thư của chúng ta, đến lúc đó cháu xem địa chỉ trong đó rồi đến mở cửa."

Trái tim Lâm Doanh Doanh rơi lộp bộp, trong nháy mắt cảm thấy chìa khóa này vừa nóng bỏng vừa nặng, cô ôm lấy bà ngoại, "Bà ngoại, bà để lại thứ tốt gì cho cháu vậy? Ngươi không sợ con trai cháu trai cháu gái của bà ghen tị sao?"

Bà ngoại cười nói: "Đều không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là thư từ, ảnh chụp, sách báo của bà và ông ngoại cháu, và một số đồ này nọ nữa. Cháu biết bà là người lưu luyến vật cũ mà, đã mất rất nhiều công sức để giấu những thứ này. Mặc dù không phải là quá quý giá, nhưng tóm lại là một hồi ức, giao cho người khác bà không yên tâm, nên giao lại cho cháu."

Ánh mắt Lâm Doanh Doanh hiện ra vẻ đau thương, "Bà ngoại, cháu là người không đáng tin cậy nhất, bà giao cho cháu?"

Bà ngoại vỗ vỗ bả vai bà, cười nói: "Bên trong có vòng tay vàng lớn của cháu, vòng ngọc lớn, còn có chuỗi ngọc bội, trang phục và một số đồ trước đây của bà, cháu cũng không cần?"

Lâm Doanh Doanh nín khóc cười, "Đương nhiên là muốn rồi. Mẹ chồng cháu cũng cho cháu một đống đó, ngọc trai dùng để chơi như viên bi."

Nghe cô nói vậy, bà cũng rất vui, biết rằng cuộc hôn nhân của cô cũng hạnh phúc như chính mình là được rồi.

Những chuyện bà cụ trăn trở nay đã sắp xếp ổn thỏa, những thứ bà cụ coi trọng nhất cũng đã tìm được người để gửi gắm, sẽ không bị người ta lấy các thể loại lý do để đốt, bà cụ liền vui vẻ trở lại. Bà cụ cười nói: "Bà lo lắng nhất về cậu út của cháu, có tuổi rồi mà còn chưa kết hôn, đợi sau khi ông bà trăm tuổi vẫn cô đơn, chẳng may cuối cùng đến già cũng cô độc không có người chăm sóc trước lúc nhắm mắt xuôi tai."

Trong giọng nói không có một chút sự lo lắng nào, rõ ràng là muốn để cho Lâm Doanh Doanh hỗ trợ thúc giục kết hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-294.html.]

Lâm Doanh Doanh: "..." Trời ơi, giục cưới giục sinh đúng là đều giống nhau, ngay cả lý do cũng giống nhau — sợ bạn cô độc suốt đời không có người chăm sóc!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô cười nói: "Chuyện duyên phận rất khó nói. Cha cháu bảo cháu xuống nông thôn, cháu còn sống c.h.ế.t không chịu đi. Kết quả đi chưa được hai ngày đã gả cho người ta, bà nói có đúng không?"

Bà ngoại bĩu môi, "Lục Đình Tú làm sao có thể đáng yêu như cháu được, nó chuyên bị phụ nữ ghét bỏ!"

Lâm Doanh Doanh cười ha ha, "Nhưng cháu lại cảm thấy cậu út rất đáng yêu."

Đang nói đùa, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, rất nhanh sau đó truyền đến giọng nói trong trẻo của Lục Đình Tú, "Cô tiên nữ bé nhỏ của cậu đâu rồi!"

Khi còn nhỏ, cậu ấy thích gọi cô là "Công chúa nhỏ của cậu", về sau thấy ảnh hưởng đến cậu ấy nên cậu ấy liền gọi cô là cô tiên nữ bé nhỏ. Khi còn bé, Lâm Doanh Doanh từng mặc váy lụa trắng nhiều lớp, giày da màu trắng, vớ dài màu trắng, trên đầu còn đeo đội khăn lụa tung bay, lại phối hợp với đôi mắt to linh động của cô, muốn tiên thế nào thì có bấy nhiêu tiên.

Lục Đình Tú vẫn luôn có kế hoạch đưa Tiểu Lâm Doanh Doanh ra nước ngoài tham gia cuộc thi sắc đẹp, kết quả sau khi về nước đến nay vẫn chưa có cơ hội ra nước ngoài.

"Cậu út!" Lâm Doanh Doanh vui mừng ra mặt, giống như một con nai con vui vẻ chạy về phía cậu ấy.

Lục Đình Tú không bế nâng cô lên như khi còn bé, mà nắm tay cô giẫm chân để cô xoay một vòng như khiêu vũ. Cậu ấy một tay dắt Lâm Doanh Doanh, một tay để sau lưng, đắc ý nói: "Điệu nhảy đầu tiên sau khi cháu kết hôn, chắc vẫn là nhảy với cậu đúng không!"

Lâm Doanh Doanh: "Đúng vậy đúng vậy, người khác cũng không dám nhảy!" Người khác không biết nhảy, không dám nhảy, chỉ có ở đây, người nhà thỉnh thoảng nhảy nhảy mà không bị ai quản.

Ông ngoại thuận tay mở máy quay đĩa, bên trong truyền ra âm nhạc vui vẻ, nhịp điệu thanh thoát vừa đơn giản vừa thích hợp để khiêu vũ.

Giày da giẫm xuống nền gạch phát ra âm thanh thanh thúy, cả hai đều có thể làm ra những bước nhảy hoàn hảo, ông bà và bà ngoại còn đứng đó vỗ tay theo nhịp điệu, nhất thời trong phòng náo nhiệt như mở vũ hội.

Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà từ trong bếp đi ra, một người trong tay cầm một con cá, một người cầm một củ hành tây, nhìn Lâm Doanh Doanh và Lục Đình Tú nhảy múa phóng khoáng thanh thoát như vậy, các cô ấy đều cảm thấy lòng bàn chân ngứa ngáy, giống như bị người ta bấm mở công tắc, nhịn không được cũng khoa tay múa chân theo.

Nhảy một vài khúc, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh của xe jeep, cha Lâm và Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài đi vào.

Ông ngoại lập tức tắt máy quay đĩa, cười nói: "Ông từng nói với Tiểu Lâm là món đồ chơi này không hay, ha ha."

Loading...