Thật ra ông cụ Lục khi còn trẻ là tú tài, sau này Mãn Thanh sụp đổ, mọi người đều gọi ông là tiểu tiên sinh, ông ủng hộ cách mạng, cho nên các nhà cách mạng cũng rất tôn trọng ông.
Sau khi chính phủ mới được thành lập vào năm 49, ông vẫn được mọi người gọi kính trọng là lão tiên sinh. Khi còn bé Lâm Doanh Doanh nghe người ta gọi ông là lão tiên sinh, cô cũng gọi theo.
"Ồ! Đúng là Tiểu Kiều Kiều của chúng ta đã trở về!" Ông cụ Lục đỡ bà cụ Lục vui mừng chạy ra mở cửa.
Đừng thấy hai ông bà đã lớn tuổi, không còng lưng không vịn eo, tinh thần rất phấn chấn, là một cặp vợ chồng già sạch sẽ và xinh đẹp.
Lâm Doanh Doanh cười ha ha lập tức nhào tới, một tay ôm bả vai bà ngoại, một tay ôm eo ông ngoại, "Ông ngoại bà ngoại, con rất nhớ hai người! Nói đi, hai người cũng giống cháu nhớ con đúng không?"
Từ khi còn nhỏ cô đã gọi hai người là ông ngoại bà ngoại.
Bà ngoại đánh giá Lâm Doanh Doanh từ trên xuống dưới mấy lần, vỗ tay cười nói: "Đứa bé này đúng là biết chăm sóc bản thân, người khác xuống nông thôn trở về vừa đen vừa gầy, con xuống nông thôn thì ngược lại rắn chắc hơn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ngoại liên tục nói, "Nhìn thấy Doanh Doanh của chúng ta, ông cảm giác lại trẻ ra mấy tuổi."
Hai vợ chồng già lôi kéo Lâm Doanh Doanh hỏi han ân cần, cũng không để ý tới mẹ Lâm.
Mẹ Lâm cười nói: "Này, này, con nói rồi mà, chắc con được nhặt ở ngoài về đúng không?"
Bà ngoại cười ha ha: "Con không biết khoảng cách thế hệ sao? Ôi chao, cũng không biết khi nào cháu yêu của chúng ta mang theo em bé về cho chúng ta xem một chút nhỉ?"
Lâm Doanh Doanh đỏ mặt, vội vàng kéo Hoắc Thanh Phương và Thanh Hà lại đây, "Ông ngoại bà ngoại, đây là hai em gái của cháu." Cô giới thiệu tên một chút, còn nói có một cặp song sinh Thanh Hà, ở nhà lái máy kéo không đi theo.
Bà ngoại lần lượt nhìn, sờ sờ, vui vẻ nói: "Hai đứa bé này giống như em gái của Doanh Doanh của chúng ta vậy. Còn trông giống hơn so với con nhóc nhỏ mọn kia." Bà còn nghiêng người nhìn ra ngoài, cẩn thận nói: "Tiểu Bạch Thái(1) kia không đi theo đó chứ?"
(1) Tiểu Bạch Thái: Cải thìa hay còn được gọi là cải chíp, cải bẹ trắng.
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà nghĩ đến chuyện Lâm Doanh Doanh đã nói về chuyện cô ăn h.i.ế.p Diệp Mạn Mạn, lại liên tưởng đến hình ảnh mẹ Diệp oán giận sáng nay, hai chị em không nhịn được, cười ra tiếng heo kêu.
Gương mặt của Hoắc Thanh Hà lập tức đỏ bừng, rất ngượng ngùng.
Kết quả bà ngoại vừa nghe họ cười xong còn cười lớn hơn cả hai người bọn họ, "Ha ha, Tiểu Lâm không có ở đây, chúng ta tùy tiện chê cười cháu gái của nó, dù sao thì nó cũng không biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-292.html.]
Mọi người cười rộ lên.
Mẹ Lâm bảo tài xế mang đồ vào nhà giúp, sau đó nhét cho anh ta một túi quýt và bánh, rồi bảo anh ta về trước buổi tối lại đến đón mọi người.
Mặt của người tài xế đỏ bừng lên, chỉ cầm mấy quả quýt sau đó lắc đầu xua tay, sợ mẹ Lâm lại nhét thêm cho anh ta, anh ta nhanh chóng lên xe lái xe đi.
Mẹ Lâm thở dài: "Đây cũng là một đứa bé ngoan, Tiểu Bạch Thái đúng là Bạch Hạt(2), Tiểu Bạch Thái phải xứng với Tiểu Thanh Thái(3)."
(2) Bạch Hạt: Trong phương ngữ Đông Bắc (Trung Quốc), có nghĩa là tội nghiệp, lãng phí và làm những việc vô ích, mắt mù.
(3) Tiểu Thanh Thái: Cải bẹ xanh, tên gọi khác của cải thìa, cải chíp (Tiểu Bạch Thái).
Lâm Doanh Doanh kéo ông ngoại, bà ngoại thì một tay kéo Hoắc Thanh Phương, một tay kéo Hoắc Thanh Hà, không có chút xa lạ nào.
Mẹ Lâm cười nói: "Không ngờ con lại là người dư thừa."
Bà ngoại cười nói: "Chúng ta trẻ em già chơi với trẻ em, đúng là thừa ra con? Em trai con không biết tan làm chưa, con gọi điện hỏi xem." Bà cụ mời ba cô gái đi vào phòng bà xem cái gì đó hay ho.
Mẹ Lâm đã quen với cha mẹ mình giống như trẻ em, kể từ khi anh trai và em trai ra ở riêng, bây giờ bà trở về nhà mẹ đẻ đều cảm thấy thoải mái tự tại.
Bà gọi điện thoại cho cậu út Lục Đình Tú trước, nói cho cậu ấy biết Lâm Doanh Doanh dẫn em chồng đến chơi.
Lục Đình Tú cười nói: "Em biết từ lâu rồi, chẳng qua là không nói cho cha mẹ mà thôi, giúp bọn chị tạo ngạc nhiên."
Mẹ Lâm trách cậu ấy, "Sau này em tìm đối tượng, ngàn vạn lần đừng ranh ma như vậy, cô gái nào cũng đều bị em dọa mà bỏ chạy."
Ngược lại về chuyện ở Viện nghiên cứu, bà không hề biết gì cả, vậy mà chuyện nhà bà, cậu ấy lại biết rất nhanh.
Lục Đình Tú nói: "Chị không vui à, Doanh Doanh trở về cũng không phải chuyện cơ mật, anh chị còn mời khách hai bữa, em đây lại có thể không biết sao?"
Lúc này mẹ Lâm mới tha cho cậu ấy, lại hỏi cậu ấy: "Em có biết, chỗ chúng ta, có thanh niên hai mươi tuổi nào muốn tìm đối tượng không?"
Lục Đình Tú ngạc nhiên nói: "Chị muốn giới thiệu đối tượng cho em gái của con rể?"