Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-06-22 23:20:44
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Được rồi, nếu bà thích tỏ ra thảm thiết như vậy, tôi sẽ giúp bà một tay, để mọi người biết bà và con gái bà thảm thiết thế nào. Bà chỉ muốn khi con gái còn bé dựa vào việc giả bộ thảm thiết để giành được sự đồng tình của lão Lâm, muốn phân chia sự chiều chuộng của con gái tôi, bà không nghĩ đến tương lai sao?

Dù giả bộ thảm thiết đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ có chút lương thực và tiền bạc, còn có thể lấy được cái gì khác?

Chuyện hôn nhân của chính con gái mình, lão Lâm cũng không đứng ra sắp xếp, chẳng lẽ sẽ đứng ra sắp xếp cho Diệp Mạn Mạn? Cho dù khi ông ấy cam tâm tình nguyện làm chuyện đó, thì nhà trai có đồng ý không? Nằm mơ đi!

Và ngoại trừ người đàn ông của bà ta cứu cha Lâm khi còn nhỏ, bà ta cũng chẳng có quan hệ thân thích gì với mẹ nuôi, bà ta và cha Lâm cũng không có bất kỳ chút quan hệ tình cảm gì. Cho nên, mẹ Lâm căn bản cũng không lo lắng bà ta sẽ quyến rũ cha Lâm làm chuyện gì đó.

Ví giả dụ cha Lâm có thể bị quyến rũ đi chăng nữa, có ai mà khi còn trẻ dịu dàng đáng yêu, xinh đẹp nóng bỏng, có trí thức, không hơn mẹ Diệp cơ chứ?

Cha Lâm giúp đỡ bà ta, là vì ông ấy trọng tình trọng nghĩa, cũng không phải do mẹ Diệp giả bộ đáng thương tội nghiệp mà có được, mẹ Lâm rất hiểu rõ chuyện này.

Nghe Lâm Doanh Doanh nói bà ta ấy vậy mà dám mở miệng nhờ Hoắc Thanh Sơn chiếu cố Diệp Mạn Mạn, sắc mặt của mẹ Lâm liền lạnh lùng, bà lạnh lùng nói: "Trước kia luôn cảm thấy bà ta đáng thương, chúng ta nên đả kích bà ta quá mức, bây giờ phải để cho bà ta đối mặt với hiện thực."

Để cho bà ta phải đối mặt chuyện con gái bà ta không được chào đón ở đây, tài năng không có, có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng chỉ là một cô gái đáng thương không khỏe mạnh và không có tài năng mà thôi.

Không ai cần!

Diệp Mạn Mạn muốn tìm đối tượng, cô ta chỉ có thể đến nhà những nhà môn đăng hộ đối tìm, muốn tính toán tìm người trong đại viện này, nằm mơ đi!

Bọn họ cách Viện nghiên cứu hơi xa, chạy xe hơn bốn mươi phút mới đến. Trên đường đi, có không ít xe jeep, xe hơi, xe cảnh sát, xe đạp lại càng nhiều, đặc biệt là khi đi qua giao lộ lớn, như thể là một biển xe đạp. Hơn nữa giao lộ còn có bốt cảnh sát làm nhiệm vụ, mặc đồng phục đi găng tay trắng, dáng người thẳng tắp, lúc điều khiển giao thông miễn bàn đến độ đẹp trai.

Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà thực sự mở rộng tầm mắt.

Mẹ Lâm rất thích hai chị em họ, cười nói: "Sau này để Doanh Doanh thường xuyên dẫn các cháu đến chơi. Ở đây không chỉ có chúng ta, còn có nhà bà ngoại Doanh Doanh nữa."

Hai chị em vội vàng nói lời cảm ơn.

Viện nghiên cứu bên này là đều là những tòa nhà ba bốn tầng xây bằng gạch đỏ, khu nhà cho người nhà cơ bản đều ở tầng trên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-291.html.]

Phía sau có một tòa nhà nhỏ, trong đó có một tòa nhà màu trắng dễ thấy nhất, đó chính là nhà cậu út của Lâm Doanh Doanh. Tòa nhà này ban đầu có ba tòa thì năm xưa đã bị nổ tung, một tòa khác thì bị ảnh hưởng nên cũng bị phá hủy, bây giờ chỉ còn lại một tòa nhà hiện tại.

Các bức tường của tòa nhà được phủ đầy dây leo, lúc này có những bông hoa đang nở, trước cửa có hai cây hồng, treo đầy quả hồng nhỏ đỏ rực vàng óng, đặc biệt hấp dẫn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc bọn họ xuống xe, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà vừa nhìn vào trong, liền nhìn thấy một bà cụ tóc hoa râm và một ông cụ tóc bạc trắng đang luyện kiếm trong sân!

Lâm Doanh Doanh hai tay nắm lan can sắt, khuôn mặt len vào giữa lan can sắt nhìn vào trong, ý bảo hai cô cũng cùng nhìn vào.

Ba người xếp hàng xem náo nhiệt.

Bà cụ mặc một chiếc váy len dài đan bằng tay màu xanh lam nhạt, ông cụ mặc một chiếc áo len màu đỏ thẫm, bên trong mặc một cái áo sơ mi có cổ để ra bên ngoài màu xanh lam nhạt, một người một kiếm, đang khoa tay múa chân leng ka leng keng.

Khoa tay múa chân đến chỗ quan trọng, bà cụ đột nhiên giơ cao chân, ông cụ vội vàng đưa tay ra đỡ, cầm chân giúp bà.

Bà cụ còn hô, "Ông đứng thẳng lưng đi, ông khom lưng xuống làm gì?"

Ông cụ cười nói: "Không còn trẻ nữa, bà tập vừa phải thôi, lại làm quá làm bọn trẻ chê cười."

Bà cụ: "Ơ kìa, đó không phải là cháu yêu của tôi sao?"

Ông cụ cười nói: "Bà đừng nói nhảm, cháu yêu của tôi bị Tiểu Lâm đưa xuống nông thôn rồi."

Bà cụ chỉ chỉ về phía Lâm Doanh Doanh, "Không phải đang ở kia sao!"

Ông cụ: "Kính của tôi đâu?"

Lúc trung niên mắt của ông cụ bị thương, thị lực không tốt, ngoại trừ nhìn vợ nhìn con mình nhìn người khác đều phải đeo kính.

Lâm Doanh Doanh giống như khi còn bé hai chân đứng trên cửa sắt lớn bắt đầu lắc lư, miệng nũng nịu gọi, "Lão Lục tiên sinh, ông đoán xem cháu là ai?"

Loading...