Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-06-22 23:20:41
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Doanh Doanh bật cười, "Em làm gì vậy?"

Hoắc Thanh Hà ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Chị dâu, chị quá uy phong, còn lợi hại hơn cả liên trưởng dân quân giáo huấn của chúng em ở nông thôn!"

Lâm Doanh Doanh cười cười, cô cố ý mặc quân phục, chính là vì muốn gây áp lực cho mẹ Diệp. Bà ta dám đến làm phiền cô, cô sẽ mắng bà ta m.á.u chảy đầy đầu.

Lâm Doanh Doanh cầm máy ảnh ra sân dạy hai chị em chụp ảnh, chụp cây nho, mấy chậu cúc móng rồng nở rộ và cả hoa phù dung.

Hoắc Thanh Phương tiếc nuối nói: "Sân đẹp như vậy, tiếc là không thấy màu."

Lâm Doanh Doanh cười nói: "Bên trong cuộn phim này có màu sắc rực rỡ, khi rửa ảnh ra ngoài thì ảnh sẽ có màu sắc rực rỡ, chúng ta lấy lại."

"Thật vậy?" Hai chị em rất phấn chấn. Họ thấy một trong album ảnh có một số ảnh có màu sắc rực rỡ, chủ yếu là một ít ảnh của Lâm Doanh Doanh với đoàn kịch, thực sự là rất đẹp.

Lâm Doanh Doanh còn dẫn các nàng đi chụp ảnh trên con đường Thủy Sam(1), để cho tư thế của các cô tự nhiên không nên bị gò bó gượng gạo, "Khi chụp ảnh đừng cứng đơ người như tượng gỗ."

(1) Thủy Sam: Là một loại thông lớn thuộc chi Thủy Sam. Cây này là loại cây gỗ lớn có nguồn gốc ở vùng Hồ Bắc-Tứ Xuyên thuộc Trung Quốc.

Hoắc Thanh Hà: "Vốn không cứng đơ, nhưng vừa nhìn vào máy ảnh cái lại thành cứng đơ."

Lâm Doanh Doanh không chỉ cách tạo dáng cho các cô, chỉ nhìn lúc nào có cơ hội là chụp.

Ba người đang chơi, thì mẹ Lâm ngồi xe jeep về, gọi ba người Lâm Doanh Doanh lên xe.

Lâm Doanh Doanh: "Mẹ, cha con mang một giỏ quýt về, để mang đến nhà bà ngoại."

Mẹ Lâm lại bảo tài xế xuống cầm giỏ quýt giúp, cười nói: "Cậu út của con đối xử tốt, trong nhà không thiếu cái gì, không giống nhà chúng ta, cái gì cũng không có."

Lâm Doanh Doanh ôm hai bả vai bà, trêu ghẹo nói: "Chủ nhiệm Lục, sao vậy, đây là ghét bỏ cha con nghèo sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-290.html.]

Mẹ Lâm nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: "Cục cưng, mẹ nói cho con biết. Sau này những đãi ngộ của Hoắc Thanh Sơn, con nên hưởng thụ thì phải hưởng thụ, ngàn vạn lần đừng giống như cha con."

Lâm Doanh Doanh cố ý trêu chọc bà, "Ồ, Chủ nhiệm Lục, ai khi dễ mẹ vậy? Mẹ nói với con, con sẽ mắng chửi người ta giúp mẹ. Con rất biết mắng chửi người đó!"

Mẹ Lâm lại cười rộ lên, "Đừng hồ đồ, nào có ai dám khi dễ mẹ, chỉ có cha con."

Lâm Doanh Doanh: "Nếu nói có người có thể nói gì đó khiến chủ nhiệm Lục mất hứng, lão Lâm? Con thấy ông ấy không dám đâu." Cô gọi Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà nhanh chóng lên xe, bảo họ ngồi trong buồng lái để chụp ảnh.

Mẹ Lâm ở một bên nói: "Nếu Diệp Mạn Mạn hồn nhiên chất phác như hai cô bé này, thì mẹ làm gì mà không thích chứ?"

Lâm Doanh Doanh chụp ảnh, cười nói: "Không nói, nhưng con cũng giống mẹ, hai mẹ con ta đúng là thần giao cách cảm."

Thấy được khen, mẹ Lâm rất vui.

Bà để lại một nửa giỏ quýt mật, lấy một món ăn nhẹ khác và một lọ mỡ cua nhỏ từ trong nhà, cộng thêm mấy món quà tặng khác nữa, cũng đặt một đống lớn, tất cả đều chất đống trong xe.

Lâm Doanh Doanh đã quen với việc mẹ Lâm như vậy, mỗi lần đến nhà bà ngoại đều mang theo một đống đồ, cho dù bà ngoại nói không cần.

Theo bà ngoại, bởi vì lúc trước mẹ gả cho cha, lúc đó cha mặc dù là đại diện đoàn trưởng, nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà nghèo không có điều kiện, phải mặc quân phục chắp vá ra đi ra ngoài.

Thật ra cũng chỉ có cậu hai và mợ hai sẽ chê cười vài câu, sau đó bị bác cả mắng, cũng không ai dám nói gì nữa. Nhưng mẹ Lâm là người có lòng tự trọng cao, có chút chịu không nổi, không cho người ta chê cười cha Lâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà ai mà không có mấy người họ hàng thân thích thị phi chứ? Cho nên mẹ Lâm muốn thế nào thì thế đó, cha Lâm cũng ủng hộ, dù sao chỉ cần không phạm sai lầm là được.

Lên xe, Lâm Doanh Doanh cười nói: "Mẹ, con nói chuyện vui muốn nói cho mẹ nghe." Cô kể chuyện mắng chửi mẹ Diệp ra.

Mẹ Lâm bật cười, "Nhiều năm như vậy mà người này cũng không tiến bộ, chậc, thật đáng thương. Bây giờ ai cũng đều biết bà ta là người phụ nữ đáng thương, có một cô con gái đáng thương. Bà ta một lòng một dạ muốn con gái mình bước chân gả vào hào môn, nhưng con xem trong cái đại viện này, có nhà ai sẽ lấy một cô gái yếu đuối có người mẹ có vấn đề chứ? Mẹ con họ ấy vậy mà tính toán muốn gả cho Diệp Chi Đình, chẳng lẽ nhà họ Diệp đều là người ngốc sao? Không nói đến cha mẹ cậu ấy không đồng ý, chính cậu ấy cũng chưa chắc sẽ đồng ý đâu."

Lâm Doanh Doanh khoác tay bà, khen: "Đúng là chủ nhiệm Lục có khác, rất hiểu người!"

Mẹ Lâm vỗ vỗ tay cô, chuyện bà không nói cho Lâm Doanh Doanh còn rất nhiều. Lúc mẹ Diệp vừa tới, bà cũng thương hại hai mẹ con họ, nhưng mẹ Diệp vừa mở miệng dáng vẻ đó đã sai rồi. Bà đến xin được giúp đỡ, nói năng tử tế, thì có ai mà không giúp chứ? Nhưng cứ nhất định phải liên tục giả bộ thảm thiết, sau lưng giả bộ tội nghiệp bắt con nít nó đền ơn báo đáp làm cái gì? Một lần hai lần thì thôi đi, đây lại ba bốn lần liền?

Loading...